Thịnh Vị Ương vĩnh viễn đều sẽ không quên, Bạc Tứ trông mong đứng cửa bên cửa xe ghế điều khiển, ánh mắt ai oán lại ủy khuất kia, một trận nước mũi nước mắt lã chã gào,
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, các người cứ như vậy vứt bỏ tôi sao ~~~”
Bạc Ái thiếu gia lạnh lùng thưởng một chữ, “Cút.”
Thịnh Vị Ương chỉ thiếu nắm khăn tay nhỏ che mặt, xong rồi, lúc này tiết tháo gì đó hoàn toàn toàn huỷ hoại rồi……
Mỗ nam còn đứng ở bên đường cái, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại,
“Bạc Tam, không chịu nổi đàn ông không có sống về đêm a a……”
Cách đó không xa, nơi khúc quanh mờ tối, che dấu mấy ánh sáng đèn flash.
……
Xe thể thao mới vừa dừng lại ở trước biệt thự, “két”, Hoàng Phủ Bạc Ái còn chưa kịp xuống, Thịnh Vị Ương đã giống như con cá chạch nhỏ mở cửa trượt xuống xe.
Quay đầu mỉm cười, ánh mắt dịu dàng giống như nước, xinh đẹp vũ mị, sau đó nhón chân trần bay nhanh chạy vào biệt thự.
Hầu kết Hoàng Phủ Bạc Ái căng thẳng, giọng nói từ tính nghẹn ngào càng nhiễm dục vọng,
“Tiểu yêu tinh……”
Thịnh Vị Ương mới vừa chạy vào cửa phòng, cổ tay hơi đau một chút, Hoàng Phủ Bạc Ái đã đuổi theo, tay nắm chặt cánh tay của cô, dùng sức kéo một cái, không hề trì hoãn bá đạo kéo vào ngực.
Chân dài chợt nâng lên, “rầm”, cửa phòng đóng lại.
Đèn sáng trong phòng mờ tối.
Ánh đèn màu cam, Hoàng Phủ Bạc Ái dựa lưng vào cửa phòng, gắt gao giữ chặt cô gái nhỏ trong ngực, cánh môi sớm đã dán sát ở chung một chỗ, ma sát ái muội,
“Con báo nhỏ, em còn muốn chạy đi đâu?”
……
Lúm đồng tiền của Thịnh Vị Ương tinh xảo tuyệt mỹ, đôi mắt liễm diễm, mỉm cười khễ nâng, môi phấn no đủ lóe lên ánh huỳnh quang.
Chợt, hô hấp Hoàng Phủ Bạc Ái căng thẳng, dòng chảy nóng bỏng giữa bụng nhỏ rót thành một luồng, hung hăng rít gào hướng tới nơi nào đó của thân thể!