Khoảng một tiếng sau, Hoàng Phủ Bạc Ái mới đi từ phòng khách, Bạc Tứ nhịn không được bả vai run lên, vì sao anh cảm thấy thiếu gia đi vào ra ngoài một chuyến, cả người trở nên càng âm u.
“Tiếp tục canh giữ,” Hoàng Phủ Bạc Ái ra lệnh nói, “Cô ấy có vấn đề gì, lập tức báo với tôi.”
“Vâng, thiếu gia.” Bạc Tứ nặng giọng đáp.
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc nhìn một cái,
“Nói chuyện nhỏ chút.”
“Ách (⊙o⊙)…” Khóe miệng Bạc Tứ cuồng rút mãnh liệt, cực kỳ thấp thỏm giảm âm lượng lại, yếu ớt lặp lại một lần, “Dạ, thiếu gia.” --
Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm đảo qua, nháy mắt, Bạc Tứ cảm thấy mười hai vạn phần ghét bỏ đến từ thiếu gia nhà mình.
Vì thế, nội tâm mỗ nam rơi nước mắt lén kêu gào,
“Tôi lại có thể bị thiếu gia ghét bỏ……”
……
Lúc Thịnh Vị Ương tỉnh lại, cô đã nằm ở trên giường mơ mơ màng màng ngủ hai ngày, đều là Charles tiêm đường glucose vào cho cô để bổ sung năng lượng.
Mà hai ngày này, Hoàng Phủ Bạc Ái cũng vẫn luôn không có trở về.
Ngoài cửa sổ, ngày mùa hè sau ba, bốn giờ, ánh mặt trời mãnh liệt nhảy lên chiếu vào, có chút chói mắt.
Thịnh Vị Ương theo bản năng hơi nheo đôi mắt lại, muốn ngồi dậy, thân mình vừa mới giật mình, một trận xé rách đau đớn liền chợt truyền đến từ phía sau lưng,
“Ưm……”
Thịnh Vị Ương đột nhiên không kịp phòng ngừa hít một hơi khí lạnh, đột nhiên cắn chặt hàm răng, gần như cắn rách khóe môi, trên trán lập tức toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tiếp theo, Thịnh Vị Ương vừa định lại dùng lực, lại được người đỡ bả vai.
Thịnh Vị Ương không thấy được là ai, nhưng có thể cảm giác được tay người này tương đối nhỏ, hẳn là nữ, nhưng lại rất có lực, vững vàng nâng cô ngồi dậy.
“Cám ơn.” Thịnh Vị Ương có chút hơi thở không xong nói, ngẩng đầu lên, liền thấy mép giường đứng một cô gái trẻ tuổi.
Nhìn qua ước chừng cũng không lớn hơn cô lắm, lớn lên thực tú khí, mặt mày an tĩnh lại lộ ra thành thục không quá phù hợp, bộ dáng có chút thanh lãnh.