Trong lòng Thịnh Vị Ương chấn động, cố gắng trấn định,
“Không nói gì.”
“Cô nói dối.” Hoàng Phủ Bạc Ái nháy mắt đen mặt.
Thịnh Vị Ương hoa hoa lệ lệ làm lơ, lau lau mồ hôi mịn trên trán,
“Hoàng Phủ ba tuổi, tôi cảm thấy có chút mệt, về phòng trước nằm một chút.”
Nói xong, Thịnh Vị Ương đã xoay người đi về phía phòng khách biệt thự, cô là thật sự có chút mệt mỏi, bận hơn nửa buổi sáng hầu hạ hai người ấu trĩ này rồi.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn trời, rốt cuộc con báo nhỏ này có thích anh không hả!
……
Khóe môi oán hận run rẩy một cái, Hoàng Phủ Bạc Ái mở chân thẳng dài đuổi theo cô gái nhỏ phía trước, một tay bế ngang cô lên, tiếng hô nũng nịu cũng đồng thời vang lên,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh làm gì?”
“Ôm cô về phòng.”
“…… A?”
“Câm miệng!”
Thật là đần muốn chết! Mệt mỏi cũng không biết sớm nói một chút, vừa rồi ăn xong cơm cô còn ở trong phòng bếp lại bận rộn nửa ngày, cũng không biết đang bận rộn cái gì! Những người làm đó đều chết hết rồi sao!
……
Thịnh Vị Ương ôm lấy cổ người đàn ông, bỗng nhiên ngữ khí yếu đi,
“Hoàng Phủ ba tuổi, chân anh có đau hay không?”
Hoàng Phủ Bạc Ái nao nao, trong giọng nói lộ ra lạnh nhạt vô vị, “Không đau.”
Thịnh Vị Ương lại nhíu cái mũi nhỏ, ánh mắt lộ ra không tin, “Khẳng định rất đau, lúc anh quỳ xuống đất đầu xương bánh chè va đụng đến vang lên.”
Khóe môi người đàn ông hung hăng run rẩy một cái, rít gào nói, “Lão tử nói không đau liền không đau!!”
Mỗ nữ, “……”
Vị thiếu gia nào đó lại ngăn không được tức giận nơi ngực,
“Vừa rồi rốt cuộc ông già tôi nói với cô cái gì, hù dọa cô thành bộ dáng sợ hãi như vậy!”