Trạng thái chăn giữa giường phơi bày buổi sáng hôm nay sau khi dậy không xếp chăn, phía trên là đống quần áo lộn xộn lục tìm từ trong tủ quần áo.
Kỳ Mộ Phi tự động bổ não hình ảnh Nam Tiểu Tố vì không tìm thấy một bộ quần áo đã xốc toàn bộ tủ quần áo lên →_→……
Trên bàn trang điểm, chai lọ vại bình đồ trang điểm càng là lung tung rối loạn, tất cả trên sàn nhà gần cửa sổ đều là búp bê vải gấu teddy, lớn lớn bé bé ít nhất có bảy tám con.
Lại thoáng nhìn, trên bàn máy tính chất đầy đồ ăn vặt khoai tây lát, suýt đã che luôn màn hình máy tính.
……
Nam Tiểu Tố yên lặng rơi nước mắt, lần đầu tiên cô hối hận nói không để cho mẫu thân đại nhân nhà mình mẫu thu dọn phòng ốc cho cô như thế.
Nhìn sắc mặt khiếp sợ của người đàn ông, Nam Tiểu Tố cực kỳ xấu hổ ho khan, khóe mắt run rẩy hướng sang phải,
“Bình thường không…… Không loạn như vậy……”
Chính mình nói đến chột dạ nha!
Kỳ Mộ Phi bình thường trở lại, cúi đầu, một vẻ mặt khinh bỉ “Anh sẽ tin em mới là lạ”, sau đó lại ôm cô xoay người, đi xuống lầu.
Nam Tiểu Tố chỉ cảm thấy ngực có ngàn vạn đầu thảo nê mã cuồn cuộn bước qua, đây tuyệt đối là sỉ nhục, sỉ nhục!
Đi xuống lầu.
Kỳ Mộ Phi ôm Nam Tiểu Tố đến trên sô pha phòng khách, lại giúp Nam Tiểu Tố rót ly nước, nhìn đồng hồ trên vách tường một cái, đã năm giờ rưỡi, ba Nam mẹ Nam cũng sắp về tới.
“Vậy anh đi đây, một tuần này em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chú ý miệng vết thương.”
……