Đột nhiên --
“Vèo vèo” hai đạo ánh mắt đồng thời bắn tới, hàm răng Thịnh Vị Ương run lên, suýt mắc nghẹn chết xương cánh gà ở trong cổ họng.
Ngữ khí Hoàng Phủ Thí uy hiếp,
“Con nhóc ngu xuẩn, cô nói một con tôm cầu cuối cùng cho ai ăn!”
Hoàng Phủ Bạc Ái âm sắc lạnh lẽo,
“Con báo nhỏ, nếu cô dám không cho tôi cô liền xong đời!”
Thịnh Vị Ương yên lặng rút miệng một cái, vươn chiếc đũa kẹp miếng tôm cầu đã bị giày vò đến sắp “Phân - thân” trong dĩa lên, vô cùng bình tĩnh phun ra một câu,
“Các người đều đừng ăn, tôi ăn.”
Sau đó, Thịnh Vị Ương ở ngay trước mặt hai cha con, đút miếng tôm cầu cuối cùng vào trong miệng, nhai đến phải gọi là rất ngon miệng.
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Hoàng Phủ Thí, “……”
……
Hoàng Phủ Thí lại liếc mắt quét nhìn Thịnh Vị Ương một cái,
“Con nhóc ngu xuẩn, bới giúp ta chén cơm.”
Hoàng Phủ Thí ở trong lòng thầm nghĩ, con nhóc này nấu cơm vẫn là ăn khá ngon, ông đã ăn một chén cơm nhỏ, lại nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, khó trách buổi trưa tên nhóc thúi này đều trở về ăn, thật mẹ nó có lộc ăn, mỗi ngày ông ăn cơm đều là gọi cơm ở nhà hàng, đều sắp ăn đến ói ra!
Trong lòng vị lão tử nào đó thực không cân bằng,
Hoàng Phủ Bạc Ái khinh bỉ liếc xéo một cái,
“Sao ông lại ăn nhiều như vậy?”
Hoàng Phủ Thí cũng khinh bỉ liếc xẻo trở về,
“Không phải bản thân mày cũng ăn hai chén rồi sao?”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
“Hừ!” Hoàng Phủ Thí hừ lạnh.
Thịnh Vị Ương bày tỏ cô không còn gì để nói, nội tâm mặc niệm, thật chịu không nổi đôi cha con ấu trĩ này mà……