Cổ của Bạc Tứ còn run rẩy từng trận, Thịnh Vị Ương nhịn không được cười khẽ,
“Bạc Tứ, anh bị trẹo cổ rồi hả?”
Khóe mắt Bạc Tứ kéo một cái, chỉ thiếu ôm đùi Thịnh Vị Ương gào,
“Thiếu phu nhân, cô đừng hù dọa người như vậy được không, vừa rồi trái tim yếu ớt của tôi suýt sợ tới mức cơ tim tắc nghẽn chết đi rồi!”
Nếu thiếu phu nhân lại xảy ra chuyện gì, hình ảnh thiếu gia sẽ trừng phạt bọn họ như thế nào, bọn họ quả thực không dám tưởng tượng……
Nhất định rất huyết tinh! Rất tàn bạo!
Khóe mắt yên lặng hướng về phía trước bốn mươi lăm độ ing.
……
Thịnh Vị Ương đóng gói tốt hộp giữ ấm cất vào trong túi tay cầm, ngó liếc mắt một cái, nghiêm trang đánh giá nói,
“Không phải hiện tại anh còn tung tăng nhảy nhót à, cũng không thấy bệnh tim phát nha!”
Bạc Tứ, “……”
Không phải người ta là đang dùng phép so sánh ư!
Quả nhiên, thiếu phu nhân và thiếu gia nhà mình đều độc miệng nha, độc miệng!
Thịnh Vị Ương mang theo đồ ăn đã gói tốt, lại nhìn nhìn đồng hồ treo tường treo tường trên vách tường phòng khách, mười một giờ bốn mươi,
“Thời gian vừa vặn, đi, đi công ty tìm ba tuổi.”
Bạc Tứ cười thực tà ác, cảm khái vô hạn,
“Cơm trưa tình yêu nha, phỏng chừng thiếu gia sẽ cười rớt hàm răng.”