Anh là thiếu gia nhà họ Sở, người yêu thích theo đuổi đếm không xuể, muốn phụ nữ dạng gì lại không có.
Ưu thế duy nhất của cô cao hơn những người phụ nữ kia một chút, cô là mẹ của Tiểu Quang.
Hơn nữa, chỉ mới ở chung một tuần, anh liền nói thích cô, giống như quá tùy tiện, có chút không dụng tâm.
Nhưng mà, một khắc anh xông tới từ bên đường cái, che ở trước mặt cô kia ---
Cô biết, cô sai rồi……
Anh yêu cô, là thật sự yêu cô.
Tất cả phản ứng con người làm ra ở thời khắc nguy cấp nhất, tất cả đều là thật tình! Bởi vì hoàn toàn không có thời gian cho bạn suy nghĩ bất cứ thứ gì!
Cô đó là đẩy Tiểu Quang ra trước tiên, bởi vì cô là mẹ, phải bảo vệ con trai của mình!
Mà phản ứng đầu tiên của anh, lại là xông lên che chở cho cô!
Bởi vì, anh yêu cô.
“tách tách”, một giọt nước mắt, rơi ở trong lòng bàn tay của anh, hơi cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên môi anh,
“Sweet kiss.”
……
Ra khỏi bệnh viện.
Hoàng Phủ Bạc Ái hỏi Thịnh Vị Ương,
“Tiểu Vị Ương, hiện tại chúng ta đi chỗ nào?”
“Về nhà nha!” Thịnh Vị Ương cúi đầu, mí mắt cũng không nâng một chút.
“Muốn đi dạo phố không?”
“Không cần.”