Cô ở trong một căn phòng, chính là tất cả bốn phía đều là phong bế, thậm chí đến một cánh cửa sổ cũng không có, cũng không biết bên ngoài rốt cuộc là ban ngày hay là đêm tối.
Bóng đèn treo trên trần nhà kia, tản ra màu sắc hôn mị, ảm đạm chiếu xuống, làm cho bầu không khí cả phòng nhìn qua có chút tà quyệt……
Đột nhiên!
Đột nhiên một trận xóc nảy kịch liệt, toàn bộ căn phòng đều đang lay động theo.
Thịnh Vị Ương cũng theo nghiêng ngã theo, lại cảm giác tay chân giống như bị cái gì đó gắt gao kéo lấy.
Giương mắt vừa nhìn, cô lại có thể bị trói chặt, một bàn tay và một chân dùng xích sắt khóa ở trên đầu cây trụ!
Lại một trận lắc lư càng mãnh liệt, trong không khí tràn ngập một cổ mùi tanh sóng biển càng đậm.
--
Thịnh Vị Ương bắt lấy đầu, dùng sức ổn định thân mình, cổ tay và cổ chân bị xích sắt khóa lại không ngừng ma sát da thịt non mịn, để lại từng đạo vệt đỏ.
……
Thịnh Vị Ương đã cơ bản xác định, tình huống hiện tại là, cô bị tên đàn ông ngoại quốc kia bắt cóc! Hơn nữa, hiện tại cô là ở trên thuyền!
Nhưng mà, vì sao người đàn ông kia muốn bắt cóc chính mình? Cô nhớ rõ trước khi hôn mê, người đàn ông kia nói hắn ta không ngại khiến chồng cô càng tức giận?
Cho nên, hắn ta là bởi vì Hoàng Phủ Bạc Ái!
Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trần nhà, ở trong lòng bội phục chính mình, cô đã bị người bắt cóc, lại còn có thể bình tĩnh phân tích nguyên nhân bị trói như vậy.
Đây rốt cuộc tâm lớn bao nhiêu hả!
Thịnh Vị Ương lại ở trong lòng rít gào,
“Ba tuổi, vợ của anh bị người bắt cóc! Anh nha còn không mau tới cứu em đi……”