Ngữ khí của Thịnh Vị Ương hơi dừng một chút,
“Mà Hoàng Phủ Bạc Ái, chính là cháu không thể dự đoán trước.”
Hoàng Phủ Thí không nghĩ tới tuổi vợ của tiểu súc sinh này còn trẻ lại có thể nói ra lời như vậy, năm đó, nếu anh có thể sớm một chút hiểu rõ những thứ này, cũng không đến nỗi nào……
Ánh mắt lãnh quyệt của Hoàng Phủ Thí hơi trầm xuống, ánh mắt giống như nổi lên một tầng băng mỏng.
Trong lòng Thịnh Vị Ương cả kinh, sờ sờ cái mũi, lại đặc biệt vô tội thỏ mặt trắng,
“Emp, ngài cũng từng trải qua tuổi trẻ, từng trải qua, ý tứ tôi vừa mới nói, ngài hẳn là…… hiểu đi!”
……
Hoàng Phủ Thí lại suýt ném quyển gọi món ăn qua,
“Mẹ nó **! Ngươi là đang nói hiện tại lão tử không trẻ tuổi sao!”
Thịnh Vị Ương rất làm như có thật chống cằm suy nghĩ sâu xa, sau đó ngẩng đầu, ngưng mi nói,
“Emp, qua nửa tháng nữa chồng cháu cũng chính là con trai ngài liền hai mươi bốn tuổi, ngài cảm thấy ngài còn trẻ sao?”
Hoàng Phủ Thí tức giận đến sắc mặt đều dữ tợn, khóe miệng kéo kéo rít gào rống,
“Vợ của tiểu súc sinh, cô cho rằng lão tử thật sẽ không đánh cô!”
Thịnh Vị Ương cố ý rất sợ hãi co rụt cổ lại, sau đó vểnh cái miệng nhỏ nói tiếp, biểu tình thuần lương kia quả thực cực kỳ thích hợp,
“Emp, cháu thiện ý nhắc nhở một chút, nếu ngài đánh cháu, tiểu súc sinh của ngài khẳng định sẽ liều mạng với ngài.”