Triền miên quá mức ôn nhu làm cả người cô gái nhỏ dưới thân càng run rẩy, hai tròng mắt mê mang càng thêm liễm diễm, cầm lòng không đậu ôm vòng lấy cổ của anh.
Ngực giữa hai người càng thêm đè ép, da thịt nóng bỏng giống như nóng đến muốn thiêu cháy.
Bỗng chốc --
Hoàng Phủ Bạc Ái cười.
Giữa ánh mắt tuyệt sắc của anh, phủ lên một tầng thâm tình chưa bao giờ có, giống như đang cẩn thận nhìn kỹ bảo bối trân quý nhất trên đời này, môi mỏng khẽ nhếch, tựa hồ muốn chìm đắm chết người ta.
Người đàn ông trước nay đều không cười, lúc cười rộ lên, hiệu quả luôn là chấn động lòng người.
Cách một tầng hơi nước mông lung, Thịnh Vị Ương thấy mắt sâu sáng tỏ của người đàn ông, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền luân hãm.
Từ lúc bắt đầu cô liền biết, người đàn ông này có độc, cả người tràn ngập hơi thở ác ma quỷ quyệt, là không thể đụng vào, hơi vô ý liền có thể cắn nuốt mất hồn phách của cô.
Nhưng mà, làm sao bây giờ, cô càng cẩn thận, liền càng hoảng loạn, giống như đã dẫm một chân xuống, càng lún càng sâu……
……
Môi đỏ nhiễm ý cười của người đàn ông hơi khẽ mở, thanh tuyến tà mị mang theo nghẹn ngào, gọi tên cô,
“Vị Ương……”
Thật giống như đột nhiên có một cổ điện cao thế chảy từ bàn chân vọt đến đỉnh đầu, chỉ là một tiếng gọi khẽ, lại có thể làm da đầu cô đều tê dại.
Nhìn mắt sâu lạnh lẽo của cô càng thêm đen nhánh, chống lại cô thật sâu, giống như muốn khắc vào cốt nhục, Thịnh Vị Ương bỗng nhiên giống như si ngốc.
Cái miệng nhỏ lẩm bẩm đáp,
“Ừm.”
……