Nhìn mắt đen của anh ảnh ngược mặt của mình, khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, lời nói phản bác đột nhiên nghẹn ở yết hầu, giải thích nữa sẽ là giấu đầu hở đuôi.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể cười ra tiếng, có thể làm con mèo nhỏ phúc hắc thừa nhận bị anh dụ hoặc, tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
……
Mặt Thịnh Vị Ương đỏ đến giống như muốn nhỏ ra máu, bộ dáng thẹn thùng nhìn thế nào cũng rất chọc người, dứt khoát chôn đầu ở trên vai anh.
Không cho anh xem!
Hầu kết Hoàng Phủ Bạc Ái trợt một cái, nghiêng đầu xuống gần lỗ tai của cô, hơi thở ấm áp ái muội xuyên qua mái tóc, tùy ý lan tràn ở giữa xương quai xanh mê người của cô,
“Bà xã, bạn tốt của em đi chưa?”
……
Trong không khí còn tràn ngập khí lạnh nhiễm mùi của biển.
Bả vai mẫn cảm của Thịnh Vị Ương run lên, lập tức nâng đầu, trừng lớn tròng mắt vừa xấu hổ lại vừa tức giận trừng anh.
Giờ đã sắp một tuần, tên này hận không thể mỗi ngày đều hỏi cô vấn đề này, thậm chí có một lần còn hỏi ở trên bàn cơm, cô suýt trực tiếp úp chén sứ ở trên đầu anh!
Cho anh lưu manh sắc phôi nha!
Hoàng Phủ Bạc Ái nâng bàn tay bỗng nhiên chơi xấu, cách váy dài vải dệt tơ tằm, xoa bóp một phen ở trên đùi nhỏ mịn của cô.
Thịnh Vị Ương suýt kêu ra tiếng, đôi mắt mê người lưu chuyển đầy ánh trăng, thẳng tắp trừng anh, tên này cõng cô đi đường mà vẫn còn không thành thật!
……
“Đi rồi chứ?” Hoàng Phủ Bạc Ái cong môi.
Bàn tay to chơi xấu cách làn váy càng thêm không kiêng nể gì, dù sao giày cao gót của cô bị anh ném, dù thế nào thì con báo nhỏ này cũng chạy không thoát.
Tựa như dự mưu của Hoàng Phủ Bạc Ái, Thịnh Vị Ương muốn phản kháng, chỉ là bị anh gắt gao véo ở trên lưng, bị trêu chọc đến hai chân bủn rủn, một chút sức lực cũng không có.
“A……”
Một tiếng gọi to duyên dáng, nhanh như chớp nhắm thẳng trượt xuống.