Bạc Tuyển gật gật đầu,
“Vậy em đi báo cáo với thiếu gia.”
……
Biệt thự, vốn dĩ Thịnh Vị Ương cô là muốn ôn tập tiết học buổi chiều một lát, cũng không biết làm sao, vừa nhìn sách thì hai mí mắt liền buồn ngủ, cho nên lại vùi ở sô pha yên tâm thoải mái xem phim Hàn.
Sau khi Hoàng Phủ Bạc Ái ở phòng sách làm việc xong, liền xuống dưới bồi Thịnh Vị Ương cùng nhau xem phim, cánh tay thật dài bá đạo ôm cô.
Bạc Tuyển đi qua,
“Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Hoàng Phủ Bạc Ái đang đút bà xã nhà mình ăn táo, sắc mặt chợt lạnh lẽo,
“Lạc Trạch còn chưa từ bỏ ý định?”
Vừa hỏi vừa cúi đầu nhìn về phía cô gái trong lòng ngực.
Thịnh Vị Ương chớp chớp mắt, cô rất vô tội nha! Rất con gái rượu cười một tiếng,
“Ba tuổi, anh hẳn là cao hứng em được nhiều người theo đuổi như vậy đi, đây đủ chứng minh mị lực bà xã của anh tràn ngập mười phần nha!”
Hoàng Phủ Bạc Ái thưởng một ánh mắt dao nhỏ lạnh buốt, cắn răng nói,
“Anh ước gì không ai thích em, ngoại trừ anh.”
Thịnh Vị Ương chậc chậc lắc đầu,
“Ba tuổi, anh quá keo kiệt, thật là quá keo kiệt.”
……
Nhìn hai vợ chồng kiêu ngạo đầu võ mồm, khóe miệng Bạc Tuyển yên lặng kéo một cái, thái dương nhỏ mồ hôi, lại nói tiếp,
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, ngày mai Lạc Trạch muốn hẹn các người cùng nhau ăn cơm.”