Bỗng dưng, Thịnh Vị Ương hơi ngẩn ra, nở nụ cười, mắt tràn đầy ánh sáng động lòng người, cố ý nhíu nhíu cái mũi,
“Chẳng may trên tay dính xà phòng trượt thì sao!”
“……” Hoàng Phủ Bạc Ái cắn răng, vẻ mặt ghét bỏ “Bà xã nhà anh thật hết thuốc chữa”, mười ngón tay nắm chặt càng dùng sức.
...
...
Mới vừa đi đến cửa trường đại học E, Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương liền là tiêu điểm tầm mắt mọi người, còn có thể nghe thấy một ít sinh viên mới nhỏ giọng nghị luận,
“Trời, nam thần nữ thần mặc trang phục tình nhân, rất xứng đôi đó!”
“Đó là học tỷ học trưởng trong trường học chúng ta sao?”
“Hẳn là vậy!”
“……”
Thịnh Vị Ương hận không thể cười đến run rẩy cả người, Hoàng Phủ Bạc Ái sủng nịnh liếc mắt một cái, nhìn con báo nhỏ nhà anh đang khoe khoang.
Mỗi cô gái đều là có tâm hư vinh nho nhỏ, Thịnh Vị Ương đương nhiên cũng không ngoại lệ, nghe được người khác khen chính mình và người yêu của mình, trong lòng khẳng định đắc ý.
Thịnh Vị Ương ôm cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, đi về phía một cửa hàng đồ ngọt tinh phẩm bên cạnh cửa trường học một chút,
“Ba tuổi, em muốn ăn cái này.”
Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu mày, nhìn một đoàn trắng bóng lớn nào đó theo ngón tay Thịnh Vị Ương, ngữ khí nghi hoặc,
“Đây là cái gì?”
“Kẹo đường đó!” Thịnh Vị Ương đã cầm lấy một cái, cái miệng nhỏ há lớn liếm một ngụm, “Ba tuổi, trả tiền.”