Nói xong, Bạc Tuyển nâng đầu, đúng lúc rơi vào ánh mắt người đàn ông đang cúi đầu nhìn cô, còn chứa đựng đầy ánh nắng vàng nhạt, có chút hoảng hốt đến không mở mắt ra được.
Lập tức, trong lòng Bạc Tuyển nhảy dựng, nhanh chóng lui về sau một bước, kéo khoảng cách giữa hai người ra.
“Đối với người đàn ông mà nói, thích, liền nhất định phải có được.” Khi Bạc Tuyển còn chưa phản ứng kịp, Lạc Trạch đã cất bước tiến lên trước, nhẹ nhàng giữ tay cô lại.
Bỗng chốc, Bạc Tuyển giống như đột nhiên lập tức bị điện giật, một cổ dòng điện truyền đến từ đầu ngón tay đụng chạm của anh!
Cô lại có thể quên hất tay anh ra!
Cái loại cảm giác quen thuộc này……
Chờ khi Bạc Tuyển phục hồi tinh thần lại, Lạc Trạch đang nắm tay cô, cười đến mặt đầy sáng lạn, cô lại có thể nghĩ tới đứa bé trai kia.
Đột nhiên, Bạc Tuyển cả kinh, tức giận hất tay Lạc Trạch ra,
“Lạc thiếu, anh làm gì! Thỉnh tự trọng!”
Cô thật là mắt bị mù! Vừa rồi lại có thể còn sẽ đau lòng cho người đàn ông này, dù sao cũng là người si tình, không nghĩ tới lại có thể chính là một người cặn bã!
Lạc Trạch không có sốt ruột giải thích, chỉ duỗi tay chỉ chỉ tay anh vừa mới nắm qua.
Bạc Tuyển hung hăng liếc xéo một cái, giơ tay, bỗng chốc, đôi mắt mở lớn!
“Anh là……” --
Xe thể thao.
Nghe xong tất cả giải thích của Lạc Trạch, Bạc Tuyển cúi đầu, nhìn tơ hồng bện trên cổ tay của mình, vẻ mặt khó có thể tin kia càng thêm trầm trọng!
“Sao…… có thể?”
Bạc Tuyển cảm thấy cả người cô đều ngây ngốc.