Ngoài cửa phòng khách, hai bảo vệ nỗ lực giữ vững cương vị công tác, nghe mỗi người một caai “kiểu đối thoại rít gào” của đàn ông và phụ nữ trong biệt thự, vô cùng ăn ý bả vai đồng thời cuồng run lên.
Đây là từ trước tới nay, lần đầu tiên cảm thấy hóa ra Bạc Ái thiếu gia nhà bọn họ cũng không phải quá khủng bố, lại có thể cũng có lúc đáng yêu như vậy.
Khóe môi hung hăng kéo ra một chút, không được, sắp nghẹn cười đến nội thương.
Cơ bắp gương mặt Hoàng Phủ Bạc Ái run rẩy vặn vẹo, ở dưới ánh nhìn soi mói bốc ánh sáng lục của cô gái nào đó, lúc này mới móc ví tiền ra.
Hoàng Phủ Bạc Ái rút tấm thẻ vàng ra, giơ tay đưa qua.
Thịnh Vị Ương nháy mắt có loại cảm giác thổ hào quen thuộc “Đại gia cho cô cô liền cầm”, lại thật sự nhịn không được nội tâm bực bội, nghiến răng nghiến lợi nói,
“Hoàng Phủ thiếu gia, anh cảm thấy đi chợ bán thức ăn mua ba đồng rưỡi một cân hành lá, thật sự dùng đến thẻ vàng cao quý cấp bậc đại khí này của ngài ư?
Phỏng chừng tôi vừa mới lấy thẻ này ra, thím mua thức ăn người ta liền trực tiếp xem tôi thành bệnh tâm thần đuổi tôi đi rồi!”
Thịnh Vị Ương không còn lời nào hỏi trời xanh,
“Đứa nhỏ này, rốt cuộc có bao nhiêu không dính khói lửa phàm tục hả……→_→”
……
Thịnh Vị Ương hít một hơi thật sâu, lại phun ra,
“Hoàng Phủ thiếu gia, xin cho tôi tờ tiền mặt màu hồng được không?”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái điên cuồng co rút, đen mặt.
Trong ví tiền của anh cũng không có tiền mặt, tất cả đều là chi phiếu và thẻ vàng, tất cả két sắt cũng đều là đô la, còn chưa kịp đổi thành nhân dân tệ.