Thịnh Vị Ương hơi cúi đầu, Hoàng Phủ Bạc Ái cho rằng cô không đáp ứng, ánh mắt hắc diệu thạch lập tức ảm đạm, lại bị ánh mắt đón nhận của cô đột nhiên ngăn trở.
Cô ôm cổ anh, gật đầu một cái,
“Được.”
Trong phác họa của màu vàng kim, cô gái nhỏ xinh đẹp cười cong miệng, mặt mày như họa, cực kỳ xinh đẹp.
Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức vui vẻ, thậm chí cười đến giống như một đứa bé.
Nha! Ai nói ông xã nhà cô sẽ không cười! Nhìn tên này cười đến rất vui vẻ, rất giống một con thỏ ôm củ cải đỏ gặm gặm!
Thịnh Vị Ương càng làm càn nhéo cái mũi của Hoàng Phủ Bạc Ái, miệng nhỏ lầu bầu,
“Ba tuổi, bộ dáng cô gái vô hạn bi tình vừa rồi của anh, thật là dọa đến bổn cô nương nha, không quen chút nào, không quen nha.”
Hoàng Phủ Bạc Ái ngừng cười, nhíu mày,
“Không quen?”
“Đúng vậy --- ô **……”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói ra miệng, liền bị môi mỏng của người đàn ông hôn xuống, chặn ở trong cổ họng, hóa thành tiếng nhẹ nuốt mơ hồ của con mèo nhỏ.
Bàn tay Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ bóp!
Ôm lấy eo nhỏ của Thịnh Vị Ương, trực tiếp kéo về phía mình, thậm chí nghe thấy tiếng ái muội thân thể chạm vào nhau, ngực kề sát, cách lụa trắng bao vây, truyền đến nhiệt độ thiêu đốt như lửa.
……
“Ô **……” Thịnh Vị Ương thậm chí không kịp thở, lưỡi lớn linh hoạt đã nhẹ nhàng cạy hàm răng ra.