Giống như năm tháng đều không dừng lại trên mặt bà, làn da nõn nà, mặt mày xinh đẹp.
“Mẹ, anh trai vừa mới gọi điện thoại, ngày mai trở về.”
“Lần này trở về ngốc mấy ngày?”
“Ách…… Một ngày.”
“Mỗi ngày đều giống như đánh giặc.”
“Đó là anh trai, không phải con.”
……
Sinh nhật của Hoàng Phủ Bạc Ái tới rồi.
Sáng sớm Thịnh Vị Ương liền bò dậy, rửa mặt đơn giản, để đầu tóc rối tung, còn mặc váy ngủ, liền chạy xuống lầu đi làm một chén mì trường thọ nóng hầm hập bưng lên.
Không biết hai ngày nay tên này đang bận cái gì, phỏng chừng là bởi vì hôm nay ăn sinh nhật, còn muốn chụp ảnh cưới, cho nên đều làm xong công việc trước tiên, mỗi ngày đều ở công ty tăng ca.
Đêm qua cũng ở phòng sách tăng ca đến rất lâu, cô nằm ở trên giường vẫn luôn chờ anh, đến cuối cùng chờ đến chính mình ngủ rồi anh vẫn chưa trở về.
Thịnh Vị Ương đặt mì trường thọ ở trên tủ đầu giường bên cạnh.
Nhảy lên giường, chân dài mảnh khảnh xếp bằng ngồi, chợt cong eo, tóc dài rơi xuống không cẩn thận xẹt qua cằm người đàn ông.
Thịnh Vị Ương cười xấu xa.
Cố ý nắm một nhánh tóc, xẹt qua ở trên sườn mặt hoàn mỹ như điêu khắc của anh, miệng nhỏ lầu bầu mang theo tiếng cười không dấu được,
“Ba tuổi, hôm nay là sinh nhật anh nha, em làm mì trường thọ cho anh, mau đứng lên ăn mì --- a……”
Lời còn chưa dứt, một tiếng gọi to duyên dáng.
……