Bởi vì đã biết chuyện của Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương, buổi tối, mọi người cùng nhau tụ ở Margaret.
Tập thể sáng ngời có thần thẳng tắp trừng mắt nhìn hai vợ chồng kiêu ngạo, sau đó, Sở Nam Xuyên thực kinh ngạc rít gào một câu,
“Lão tử đã nói Hoàng Phủ và Tiểu Ương Ương có tướng phu thế! Làm nửa ngày hóa ra là thân thích!”
Kỳ Mộ Phi ném một nhúm đậu phộng qua,
“Cậu từng nói khi nào!”
Sở Nam Xuyên đỡ trán yên lặng nói,
“Nói ở trong lòng.”
Tập thể khinh bỉ xem thường một cái, “Cút……”
Sở Nam Xuyên lại phun một câu,
“Vậy về sau làm sao bây giờ, không sinh đứa bé sao?”
“Bốp”!!!
Vừa nói xong, sống lưng Sở Nam Xuyên liền dùng sức run một chút, nháy mắt cảm nhận được một cổ gió lạnh cấp tám thổi ở trên đại cao nguyên hoang mạc.
Một đám làm mặt quỷ. Dựa vào **! Tiểu Xuyên Xuyên, cậu nha thật sự muốn chết hả?! Cái hay không nói, nói cái dở! Biết cậu có con trai rồi, khoe khoang cái gì!
Khóe miệng Sở Nam Xuyên kéo một cái, nước mắt, anh đây tuyệt đối là xuất phát từ một trái tim yêu anh em thuần khiết nha……
……
...
Chỉ thuận miệng hỏi một câu, hỏi một câu như vậy……
Bỗng chốc, ý cười xinh đẹp của Thịnh Vị Ương có chút cứng đờ, mắt tiễn nhíu lại, xẹt qua một tia ảm đạm.