Cúp điện thoại, Nam Tiểu Tố và Kỳ Mộ Phi vỗ tay một cái, Nam Tiểu Tố cười đến khóe mắt đuôi lông mày đều là vui mừng, lưu manh khoác bả vai Kỳ Mộ Phi, hỏi,
“Kỳ Mộ Phi, chúng ta làm như vậy là đúng đi!”
Khóe mắt Kỳ Mộ Phi liếc sang,
“Em đây là hoài nghi chỉ số thông minh của hai chúng ta?”
Nam Tiểu Tố lắc đầu, động tác rất, rất tiêu sái,
“Nhị đại gia anh tuyệt ** vách tường là đúng!”
Môi mỏng hồng nhạt của Kỳ Mộ Phi hơi mỉm cười, giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn vàng hoa hồng của Nam Tiểu Tố,
“Đương nhiên.”
Nam Tiểu Tố bỗng chốc ngẩn ra, chờ khi cô phản ứng kịp Kỳ Mộ Phi đã thu hồi tay rồi.
Đây là lần thứ hai anh xoa đầu cô.
Chỉ là…… Vì sao, vì sao! Vì sao phải làm những động tác làm cho người ta ái muội như vậy hả!
Biết rõ cô không chịu nổi nhất là “Sờ sờ đầu” gì đó mà!
……
“Kỳ ---” Nam Tiểu Tố mới vừa mở miệng muốn nói cái gì đó, Hạ Mộc Cẩn đã đi dọc theo đường sỏi bên bồn hoa tới, cười nhàn nhạt gọi,
“Tiểu Tố.”
Nam Tiểu Tố trừng tròng mắt,
“Kỳ Mộ Phi, vừa rồi tôi quên nói làm Hoa Hoa dẫn Tiểu Quang cùng nhau xuống dưới.”
“Không có việc gì,” Kỳ Mộ Phi nhíu mày lại, “Đợi chút lại nói.”