Sở Nam Xuyên lại trêu chọc cười,
“Tiểu Hoa Hoa, còn có cái gì muốn vặn hỏi anh không?”
Hạ Mộc Cẩn thanh thanh giọng nói, ngữ điệu nghiêm túc,
“Chừng nào thì anh trở về?”
“Oa ha ha……” Sở Nam Xuyên trực tiếp ngao ngao nở nụ cười, không chút che dấu tâm tình tốt khi anh nghe được câu hỏi như thế.
Hạ Mộc Cẩn cảm giác được sau tai của mình nóng lên, ngữ khí cố ý không kiên nhẫn,
“Anh mau nói đi!”
“Tám giờ sáng ngày mai đến sân bay!” Sở Nam Xuyên một phách hoà âm.
Hạ Mộc Cẩn giống như còn chưa nghe hiểu,
"Tám giờ sáng ngày mai sao?”
“Đúng vậy!” Sở Nam Xuyên trong điện thoại cười đến giống như một kẻ lưu manh, “Hoa Hoa, anh muốn vứa xuống máy bay liền thấy em! Còn có con trai!”
Đôi mắt lãnh đạm của Hạ Mộc Cẩn hiện ý cười, đáp ứng,
“Được.”
“Hoa Hoa,” Sở Nam Xuyên đột nhiên mềm giọng, “Em nhớ anh không?”
Ánh trăng, gương mặt thanh uyển của Hạ Mộc Cẩn tựa như đóa lan trắng, khóe miệng cười khẽ,
“Ngày mai rồi nói sau! Đã khuya, em đi ngủ, anh trên đường cẩn thận.”
“Được.” Mỗ nam cực kỳ không tình nguyện.