Nhìn tôm hùm nhỏ đã lột xong trong tay Thịnh Vị Ương, cô ăn cái này tiếp cái kia, thật sự là làm lơ anh!
Thịnh Vị Ương vừa muốn đút vào trong miệng, trong lòng run lên, nhận được một đạo ánh mắt kích thích hận không thể giết người.
Bị Hoàng Phủ Bạc Ái gắt gao trừng mắt đến trong lòng dựng lông, Thịnh Vị Ương lễ phép đơn thuần yếu ớt hỏi một câu,
“Thái thượng hoàng, ngài muốn ăn sao?”
Thịnh Vị Ương cho rằng Hoàng Phủ Bạc Ái nhất định sẽ nói no, không nghĩ tới tên này phi thường quyết đoán cường ngạnh phun ra một chữ,
“Ăn!”
Thịnh Vị Ương suýt nữa đã hỏi anh “Không phải anh không ăn cay à?”, Vậy thì lộ toàn bộ rồi!
Thịnh Vị Ương cực kỳ không tha nhìn tôm hùm bóc vỏ trong tay, sau đó chấm chấm nước dấm trong chén sứ nhỏ, dấm có thể hóa giải vị cay, lúc này mới đặt vào trong chén của anh,
“Thái thượng hoàng, mời ăn đi.”
Dù sao cô cũng ăn được rất nhiều, thưởng anh một cái nếm thử mới mẻ.
……Hoàng Phủ Bạc Ái cực kỳ vừa lòng với biểu hiện của Thịnh Vị Ương, môi mỏng rất lạnh khẽ mím, khen thưởng một cái nhướng mày kiêu ngạo lại lãnh diễm.
Thịnh Vị Ương nhìn đến nhịn không được thiếu nữ động tâm một chút, sau đó ở trong lòng phẫn uất bất bình,
“Đàn ông lớn lên yêu nghiệt như vậy tuyệt đối là tai họa a……”
Hoàng Phủ Bạc Ái thỏa mãn ăn tôm bóc vỏ, tuy rằng vẫn có chút cay, nhưng lại ăn rất ngon, khó trách cô ăn vui vẻ như vậy.
Mỗ nam lại oán hận trừng mắt nhìn cô một cái.
Hai người đều không có ý thức được, vừa rồi lúc Thịnh Vị Ương lột tôm đã liếm ngón tay, nói cách khác, trên tôm bóc vỏ này dính nước miếng của cô.
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo ăn tôm của vị Bạc Ái thiếu gia nào đó, Thịnh Vị Ương im lặng nhìn trời, Hoàng Phủ Bạc Ái lại quét mắt nhìn cô một cái,
“Tôi còn muốn ăn tôm hùm.”
Nói
Hạ chi ý, Thịnh Vị Ương, cô lột cho tôi.
Thịnh Vị Ương bĩu môi, gặp một đũa rau xanh lên thong thả ung dung ăn, quyết đoán một bộ dáng “Chuyện treo cao cao không liên quan tới mình”.