Trong phòng bệnh khu xuất huyết não của bệnh viện.
Hạ Mộc Cẩn dắt Tiểu Quang, gõ cửa đi vào.
Trong phòng bệnh ngồi một người phụ nữ trung niên, chỉ là bảo dưỡng rất tốt, là mẹ của Hạ Mộc Cẩn, tên Trương Vân.
Nhìn thấy Hạ Mộc Cẩn, trên mặt Trương Vân không chút nào che dấu biểu lộ chán ghét, ngữ khí càng là ác độc, lại ngại với cụ già trên giường bẹnh, chỉ có thể bất đắc dĩ hạ giọng,
“Ai kêu cô tới!”
Sắc mặt Hạ Mộc Cẩn không có gì khác thường, đạm uyển như cũ, kêu một tiếng,
“Mẹ, con đến thăm bà nội.”
Tiểu Quang cũng đi theo lễ phép kêu lên,
“Bà ngoại, bà cố.”
“Đừng gọi tôi là mẹ!” Ánh mắt chán ghét của Trương Vân càng thêm căm ghét, cắn răng, “Tôi không có đứa con gái không biết xấu hổ như cô!”
Hạ Mộc Cẩn giống như không nghe thấy, mắt tiễn rũ xuống dấu đi một mảnh thê lương kia, sờ sờ cái trán Tiểu Quang, cười ôn nhu nói,
“Tiểu Quang, mau đi chào hỏi bà cố.”
“Dạ.” Tiểu Quang chạy chậm đến trước giường bệnh, giọng nói non nớt thanh thúy lại kêu một tiếng, “Bà cố, Tiểu Quang tới thăm bà.”
Hạ Mộc Cẩn đặt thực phẩm dinh dưỡng cầm trong tay ở trên sô pha, sau đó cũng đi qua, cong lưng, vuốt vuốt đầu tóc bạc của bà Thái, cười đến tựa như cô gái rất được yêu thương,
“Bà nội.”
Trên giường bệnh, bà lão đã tỉnh ngủ, bà lão bởi vì trái tim có vấn đề nên nằm viện, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, thấy cháu gái và chắt trai của mình, cười đến thật cao hứng,
“Tiểu Cẩn, cháu dẫn Tiểu Quang tới đây thăm ta sao.”