Thịnh Vị Ương hoảng loạn một trận, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng giống như anh túc nở rộ trong đêm tối, kinh diễm, mà yêu nghiệt.
“Anh -- ô ô **……”
Mới vừa mở miệng, đã bị môi mỏng của người đàn ông ngăn chặn miệng.
Nụ hôn bá đạo thâm tình che trời lấp đất vọt tới, bốn cánh kề sát, giọng nói trầm khàn của anh đã dọc theo môi thấm tiến vào thân thể của cô,
“Vậy sinh một tá đứa bé……”
Một tiếng hô nũng nịu run rẩy, liền bị anh kéo vào một hồi gió lốc nhiệt liệt……
Chỉ là cuối cùng, vị Bạc Ái thiếu gia nào đó lại gánh khuôn mặt đen sì đại tiện đi phòng tắm tắm.
Thân thích con báo nhỏ của anh còn chưa đi!!!
Thịnh Vị Ương phủ kín ở trong chăn, gương mặt huyết hồng, ngực phập phồng thở phì phò, thật là mắc cỡ chết người, suýt nữa đã lau súng cướp cò.
……
Thịnh Vị Ương, mày nha... trụy lạc rồi trụy lạc rồi, có cần không cầm giữ được như vậy hay không!
Mỗ nữ ở trong lòng vô cùng ghét bỏ rít gào, lại khom lưng lộ ra đầu nhỏ, thật cẩn thận liếc nhìn cửa pha lê phòng tắm.
Một đám bé cưng ư?
Lại nói con trai có thể lớn lên giống như đúc tên kia không?
Nghĩ nghĩ, Thịnh Vị Ương cầm lòng không đậu cười, khóe môi cong cong giống như đóa hoa nở rộ, nở rộ màu sắc hạnh phúc, cực kỳ xinh đẹp.
Chờ khi Hoàng Phủ Bạc Ái đi ra từ phòng tắm, Thịnh Vị Ương đã ngủ rồi.
Buổi sáng cô thức dậy sớm như vậy, lại bận cả một ngày, “Thân thích” nhà cô còn tới, tự nhiên sẽ mệt.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái xốc chăn lên nằm vào, cánh tay dài vươn ra, liền kéo cô vào trong lòng ngực của mình.
Cô gái nhỏ mở miệng lầu bầu câu gì đó, sau đó không an phận cọ cọ ở trên ngực anh, tìm một vị trí thoải mái hơn, một bàn tay ôm eo anh, một cái tay khác nửa nắm để giữa hai người, rồi lại vểnh cái miệng nhỏ ngủ say.