Hàm dưới của Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ hạ xuống, cẩn thận nâng khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô, đặt xuống một nụ hôn lên trán còn dán tóc mai của cô.
Qua rất lâu, giọng nói hơi khàn của người đàn ông mới vang lên,
“Thực xin lỗi……”
Ba chữ này, anh trước nay đều không có nói qua với bất luận kẻ nào.
Thịnh Vị Ương, em là người thứ nhất, cũng là người duy nhất.
Hô hấp cô gái nhỏ khẽ gấp, cô nằm mơ hồ đồ ư, sao giống như nghe được Hoàng Phủ Bạc Ái đang xin lỗi cô?
“Ngủ đi, ngủ ngon.”
Cánh tay dài kéo vào, cẩn thận nhốt chặt eo nhỏ của cô, sợ đụng phải cánh tay cô, liền để lên sau lưng.
Trong chăn tơ tằm, hai trái tim kề sát với nhau, “thình thịch”, truyền ra tiếng tim đập tần suất nhất trí.
……
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Vị Ương là bị mỗ nam làm cô tỉnh lại.
Vừa mở mắt, nhìn người đàn ông ở bên gối của cô ngủ đến hạnh phúc thỏa mãn giống như heo, Thịnh Vị Ương cho rằng chính mình còn đang nằm mơ, nếu không chính là xuất hiện ảo giác.
Lại liều mạng chớp chớp mắt, rốt cuộc…… Không phải nằm mơ!
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương nghẹn hồng, hít sâu một hơi, sau đó dùng hết toàn lực, giơ chân đá một cái!
“Rầm”!
Một tiếng vang vật nặng rơi xuống đất truyền ra.
Ngoài cửa phòng, Bạc Tứ ngồi xổm góc tường “cốc cốc cốc” gật đầu ngủ gà ngủ gật cả người đụng một cái, đôi mắt đỏ đậm nháy mắt kinh hãi trợn tròn.
Làm sao vậy làm sao vậy! Bốc cháy hay là động đất!