“Thôi, dù sao anh cái gì cũng không thiếu, đắt tiền em lại mua không nổi, vẫn là tự em nhìn rồi làm là được.”
Sau khi Thịnh Vị Ương lầm bầm lầu bầu một câu, liền vẫy vẫy tay xuống lầu.
Thật ra ban đầu Thịnh Vị Ương không tính toán nói cho Hoàng Phủ Bạc Ái biết cô đi mua quà cho anh, nhưng lại không đành lòng nhìn bộ dáng oán niệm ủy khuất kia của anh, cho nên liền nói ra trước rồi.
Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời.
Thiệt tình không chịu nổi thiếu gia ba tuổi ấu trĩ mà……
Nhưng mà vẫn là đáng yêu!
Mỗi lần nhìn bộ dáng phát điên lửa giận của anh, cô liền cảm thấy đặc biệt có cảm giác thành tựu, rốt cuộc, trên đời này có thể chọc Hoàng Phủ thiếu gia tức thành đức hạnh này cũng chỉ có một người!
Thịnh Vị Ương, mày quả nhiên là càng ngày càng tệ nha!
Khi Bạc Tam gõ cửa tiến vào, thiếu gia nhà mình đang ngồi ở bàn sách, bưng ly cà phê cười đến miệng đầy cao răng.
Vẻ mặt si ngốc kia →_→, nháy mắt Bạc Tamn hoảng sợ đến tròng mắt đều trừng thẳng!
Đầu điên cuồng toát mồ hôi yên lặng thầm nghĩ, thiếu gia nhà bọn họ thật sự càng ngày càng không bình thường.
……
Cao ốc bách hóa Thế Giới Thành.
Hai thân ảnh xinh đẹp, Thịnh Vị Ương và Nam Tiểu Tổ tay kéo tay cùng nhau dạo phố.
Bởi vì Bạc Tuyển bị phái đi điều tra chuyện Lạc trạch, phía sau cách đó không xa anh em Bạc Tứ nào đó đang bước bước nhỏ theo sát, trong tay còn cầm túi mua sắm bao lớn bao nhỏ.
Nam Tiểu Tố lại mua một chiếc váy, vẫy tay với Bạc Tứ, sau đó xách nhét vào trong tay Bạc Tứ.
Khóe mắt Bạc Tứ hướng sang phải, đặc biệt nghiêm túc phun một câu,
“Nam tiểu thư, tôi là tới bảo hộ thiếu phu nhân nhà chúng tôi.”
Ngụ ý chính là, tôi không phải tới giúp cô xách túi quần áo, cho dù muốn xách cũng là giúp thiếu phu nhân nhà chúng tôi xách.