Dưới ánh mặt trời, Thịnh Vị Ương khẽ nhếch đầu.
Nhìn hàm dưới như dao khắc của anh, hình dáng hoa lệ hỗn huyết, mỗi một đường cong tựa như điêu khắc tinh tế, hoàn mỹ đến làm người đố kỵ.
Lông mi dài đậm, lại không giống kiều mị giống phụ nữ, viên chui tai đỏ như máu trên tai trái kia ở dưới ánh nắng loang loáng chói mắt, còn có tiếng tim đập rõ ràng truyền đến từ lồng ngực kiên cố của anh……
Bỗng chốc, trong lòng Thịnh Vị Ương chợt giật mình, tim nhảy thật nhanh giống như ăn kẹo nhảy.
“Thịnh Vị Ương, nước miếng sắp chảy ra.” Hoàng Phủ Bạc Ái cúi thấp đầu.
Thịnh Vị Ương không kịp thu hồi ánh mắt, không hề có dấu hiệu rơi vào đôi mắt đen tràn ngập ý cười đến tà ác lại mê hoặc tâm, thậm chí rất ngu ngốc tin tưởng lời anh nói, hoảng loạn một trận lau khóe miệng.
Chờ khi cô phản ứng kịp, khóe môi mỗ nam cười tà tứ, tràn ngập đầy đắc ý không che giấu chút nào.
Thịnh Vị Ương, “……”
Khuôn mặt nhỏ lập tức bạo hồng, suýt cắn đầu lưỡi của mình.
Nội tâm rít gào, Thịnh Vị Ương, mày nha, lại thấy sắc khởi tâm! Nơi nào có lỗ, cô muốn chui vào! Quả thực mắc cỡ chết người mà……
……
Hoàng Phủ Bạc Ái tiếp tục đùa với cô,
“Thịnh Vị Ương, cô liền thừa nhận nói cô yêu tôi, tôi cũng sẽ không quăng cô ra ngoài đâu.”
Trái tim Thịnh Vị Ương đột nhiên đập lỡ một nhịp, bật thốt rít gào lên,
“Ai yêu anh! Anh nha, đừng tự mình đa tình được không?”
“Vậy sao vừa rồi cô một bộ dáng si mê vạn phần nhìn tôi?”
“Tôi đó là bị ánh mặt trời làm hoa mắt!”
“Thịnh Vị Ương, cô không cảm thấy giảo biện của cô thực không có lực thuyết phục à?” Vị Bạc Ái thiếu gia nào đó kiêu ngạo lại nhếch cái đuổi khổng tước lên tới.
Thịnh Vị Ương hung hăng cắn răng một cái,
“Mọi người đều nói chua trai cay nữ, lúc mẹ anh sinh anh, nhất định là rất thích ăn mì chua cay! Bằng không sao sẽ có anh - một người đàn ông lớn lên yêu nghiệt như vậy!”