Rốt cuộc, sắc mặt luôn luôn dịu dàng của Hạ Mộc Cẩn đã không bình tĩnh.
Ách, sao mẹ của Sở Nam Xuyên lại gọi cô là Hoa Hoa?
Ánh sáng phản xạ, hai má tinh xảo của cô càng thêm đỏ bừng, giận nhướng mày, hung hăng trừng mắt nhìn mỗ nam đối diện, nhíu khóe mắt ý bảo,
“Tôi phải nói cái gì với mẹ anh hả?”
Sở Nam Xuyên bắt chéo chân, lạnh căm căm liếc mắt một cái, cô mới vừa nói với tôi như thế nào liền nói như thế đó!
Sau đó ở trong lòng yên lặng rít gào, mẹ anh có khi nào nói với anh lời nói ôn nhu như vậy chứ!
Hạ Mộc Cẩn xấu hổ khụ khụ, sau một lúc lâu, mới cứng rắn phun ra hai chữ,
“Bác…… bác gái.”
Tuy rằng cô rất không muốn có quá nhiều tiếp xúc với nhà họ Sở, nhưng dù sao cũng là bà nội của Tiểu Quang, là trưởng bối, lễ nghi cơ bản nhất vẫn là phải có.
……
Trong điện thoại, Sở phu nhân cười ôn nhu,
“Hoa Hoa, lát nữa con và Tiểu Xuyên cùng nhau trở về ăn cơm, Tiểu Quang vẫn luôn ở nhà chờ con.”
“Không ---” Hạ Mộc Cẩn đang muốn cự tuyệt, nhưng nghe được câu cuối cùng Tiểu Quang vẫn luôn đang đợi cô, liền dừng tiếng nói lại.
Sở Nam Xuyên ngồi ở đối diện, đùi run lên, ở trong lòng dâng lên một trăm phần trăm kính ý thật sâu với mẹ nhà mình.
Con trai là uy hiếp của Hạ Mộc Cẩn, chỉ cần đẩy chuyện này đến trên người đứa bé, không có chuyện gì không trị được.
Nhìn biểu tình rối rắm của Hạ Mộc Cẩn, mặt mày thanh uyển nhăn thành một chữ “Xuyên” xinh đẹp, không biết vì sao, tâm tình tích tụ nhiều ngày của anh, lại có thể lập tức tốt lên.