Lúc này Hoàng Phủ Bạc Ái mới nghiêng mặt sang, mắt sâu đen nhánh phủ lên một ánh sáng lạnh tối tăm, Thịnh Vị Ương vươn tay đi vuốt phẳng ấn đường của anh, trấn an nói,
“Được rồi, đừng bực nữa, thật ra Emp rất đau lòng cho anh, anh xem ông ấy sớm như vậy liền chạy tới thăm anh.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại cắn răng một cái, lệ khí càng tăng lên,
“Ông ta là tới nhìn chê cười anh.”
“Xem chê cười anh cái gì?”
“Bộ dạng thảm hại của anh!”
“Không có! Em cảm thấy ông xã của em càng đẹp trai hơn!”
Thịnh Vị Ương nghiêng đầu, môi anh đào xinh đẹp trơn bóng, vẻ mặt vô tội “Nếu anh không tin em thì anh chính là người xấu”,
Chợt, vị Bạc Ái thiếu gia nào đó một giây trước còn mặt đen gió lốc cấp tám, lập tức xuân về hoa nở.
……
Thịnh Vị Ương lại bỗng nhiên cười đến vẻ mặt nghịch ngợm, hai lông mày còn nhếch lên nhếch lên, Hoàng Phủ Bạc Ái nhìn đến ấn đường cũng trực tiếp nhảy theo,
“Làm sao vậy?”
Thịnh Vị Ương thò đầu qua,
“Vấn đề chữ uống và chữ khác vừa rồi kia, cuối cùng kết quả thế nào?”
Tròng mắt Hoàng Phủ Bạc Ái trợn trắng, nhìn người phụ nữ của mình cười đến bộ dáng bát quái, lại không đành lòng quét hưng trí của cô, ngữ khí cứng ngắc trả lời,
“Cuối cùng ông ấy gọi thư ký tới, sau khi tra tự điển, ông ấy liền nói ông ấy nhớ lầm.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó anh liền nói câu ‘ hóa ra daddy cũng không biết ’, ông ta liền đuổi theo anh trong vườn biệt thự hoa viên hung dữ đánh một trận.”
Đến nay anh vẫn còn nhớ rõ một chân đá xoắn ốc sét đánh của cha già nhà mình. Mẹ nó**! Đặt chân quá độc ác mà!