Thịnh Vị Ương không nhịn được, khóe mắt khóe miệng hung hăng cuồng rút một chút.
Đã chơi chán vào mấy trăm năm trước →_→, cha kiêu ngạo của anh quả nhiên đã thành tinh rồi! Lại có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra cô là vì đòi niềm vui của ông mới không tranh luận với ông!
Bởi vì cô thích ba tuổi, cho nên cũng hy vọng cha mẹ ba tuổi có thể tiếp nhận chính mình, thông qua vài lần tiếp xúc trước, Thịnh Vị Ương cảm thấy thật ra càng dễ dàng mượn sức của Emp.
Kỳ thật, vừa rồi cô chỉ thiếu một đường chạy bay tới!
Nhưng thời gian này vừa vặn là giờ tan tầm cao điểm, khi trên đường kẹt đến như một con rồng, vẫn là đi xuống xe ở một cái đèn xanh đèn đỏ phía trước, sau đó dọc theo đường dành riêng cho người đi bộ chạy một đường như điên tới đây.
Hoàng Phủ Thí lại ghét bỏ đánh giá Thịnh Vị Ương,
“Vợ của tiểu súc sinh, cô mặc nhiều như vậy không thấy nóng hả?”
Thịnh Vị Ương hơi xấu hổ đỏ mặt, kéo kéo cổ áo, nếu không phải Hoàng Phủ Bạc Ái cố ý lưu lại ở trên người cô, cô đến nỗi mặc thành cao cổ quần dài sao!
……
Thịnh Vị Ương ho nhẹ hai tiếng,
“Có chút không quá thoải mái.”
Hoàng Phủ Thí nghĩ lầm Thịnh Vị Ương là nói bị cảm, lãnh diễm hừ một tiếng, nồng đậm khinh bỉ,
“Chỉ dựa vào thân thể xấu xí gầy đến giống như cá khô này của cô, còn muốn làm thiếu phu nhân của Hoàng Phủ đế quốc, đừng có mà chưa nghênh chiến thì chính mình đã nấc rắm trước.”
Nấc rắm →_→?
Thịnh Vị Ương lại một lần nữa thật sâu ý thức được, độc miệng của Hoàng Phủ Bạc Ái tuyệt đối là di truyền nha……