Hôm nay cô ta nằm viện đã là ngày thứ ba, lại không có một vị thiếu gia nào đến thăm.
……
Sở Nam Xuyên sửng sốt, có chút nhíu mày, ý kiến của đám Lôi Nặc với Tiểu Nhị, chỉ sợ không chỉ một chút.
Nhìn mặt trắng bệch đến cực kỳ đáng thương của Nhan Chỉ Nhị, Sở Nam Xuyên lắc lắc đầu, nắm tay Nhan Chỉ Nhị nói,
“Không thể nào, Tiểu Nhị, em đừng nghĩ nhiều.”
“Là như vậy sao?” Đôi mắt Nhan Chỉ Nhị lại chảy nước mắt.
“Ừ,” Sở Nam Xuyên gật đầu, “Không sai.”
Nhan Chỉ Nhị bỗng nhiên nắm chặt tay Sở Nam Xuyên, ngữ khí kiên định nói,
“Nam Xuyên, em sẽ thật nỗ lực, để những người bạn đó của anh tiếp nhận em một lần nữa.”
Bỗng chốc, ngực Sở Nam Xuyên chấn động.
Ánh mắt đen nhánh có chút giấu diếm, hiện tại anh đến chính anh có thể tiếp nhận đoạn cảm tình này lần nữa hay không cũng đều không xác định.
……
“Nam Xuyên……?”
Đột nhiên, Sở Nam Xuyên cả kinh, hồi thần lại.
Nhan Chỉ Nhị hôn cánh tay Sở Nam Xuyên, lại kiều nhu nói,
“Nam Xuyên, anh suy nghĩ cái gì vậy? Vừa rồi em nói với anh nhiều lời như vậy, anh cũng không để ý em.”
“Không nghĩ gì hết,” Sở Nam Xuyên lắc lắc đầu, che dấu ánh mắt, “Tiểu Nhị, vừa rồi em nói gì với anh?”
Nhan Chỉ Nhị làm nũng nói,
“Em nói em muốn đến vườn hoa phía dưới phơi nắng.”
“Được, anh mang em đi xuống.”