Kể từ sau hai tháng trước vì phát sinh sự kiện trong ví tiền không có tiền mặt mua đồ ăn, sau đó bị con báo nhỏ xem thường một phen thật sâu, từ đây, trong ví tiền của vị Hoàng Phủ thiếu gia nào đó nhất định sẽ tùy thời kiểm tra đổi mới tiền mặt →_→.
Đó tuyệt đối là sỉ nhục, sỉ nhục trên lịch sử của người nào đó!
Hoàng Phủ Bạc Ái lấy ví tiền ra, rút một tờ mao gia gia màu đỏ, chuẩn bị không lấy tiền thối liền đi, khóe mắt Thịnh Vị Ương nhìn sang một chút, ánh mắt sâu kín.
Hoàng Phủ Bạc Ái,
“……”
Anh suýt đã quên bà xã nhà mình vẫn là một con báo nhỏ thực tham tiền →_→.
……
Mới vừa đi vào cửa trường đại học E, liền có một cửa hàng thuê xe đạp tự túc, có xe đạp một người, xe đạp hai người, còn có ba người.
Thịnh Vị Ương giơ giơ cằm với Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ba tuổi, biết cưỡi không?”
Vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái “em phóng ** rắm cho anh”, cái mũi hừ một tiếng,
“Nói nhảm!”
Sau đó, Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương liền thuê một chiếc xe đạp một người, cũng không có thuê hai người.
Bởi xe đạp một người mà nói, Hoàng Phủ Bạc Ái lái ở phía trước, Thịnh Vị Ương ngồi ở phía sau, hai cánh tay vây quanh eo anh, rất thân thể tiếp xúc thân mật.
Nhưng nếu là xe đạp hai người mà nói liền không làm được, giữa hai người còn có khoảng cách một bánh xe và tay lái