Mở bàn tay ra, hung hăng vung lên, tất cả đồ vật trên bàn sách lại bị vô tình đẩy rơi ở trên mặt đất.
Đột nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ái tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngơ ngác dừng bàn tay lại.
Nếu Thịnh Vị Ương hoàn toàn không quen biết “Kiệt Hận Thiên”, hơn nữa giống như cô nói, cô và Jay cũng chỉ là bạn bè bình thường, cho nên, Thịnh Vị Ương không yêu Kiệt Hận Thiên!
Lập tức “Thình thịch”!
Trong bóng tối, mắt sâu đen nhánh của người đàn ông bắn ra một tia sáng rực rỡ! Môi mỏng lạnh băng mím lại, chợt nâng lên, cuối cùng nâng cao lên.
……
Trên hành lang dài, trong miệng Bạc Tứ đang lẩm nhẩm lầu bầu, vừa rồi Bạc Tam cũng đã nói kết quả điều tra với bọn họ,
“Hừ! Tôi đã nói rồi, thiếu phu nhân không có khả năng là người của Kiệt Hận Thiên, nhìn thiếu gia làm thiếu phu nhân bị thương, ắt phải chịu đòn nhận tội đi, ha ha……”
Bạc Tuyển, “……”
Bạc Tứ vừa cười vui sướng khi người gặp họa vừa xoay đầu, lại thình lình thấy được khuôn mặt soái khí phóng đại của thiếu gia nhà mình trước mắt.
Nháy mắt, cả người run lên, mềm đến tựa như uống phải Nhuyễn cốt tán, suýt trượt xuống từ vách tường, một bộ dáng nịnh nọt lấy lòng hô,
“Thiếu, thiếu…… Thiếu gia!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái không có gì khác thường,
“Bạc Tứ, thật cao hứng?”
Bạc Tứ yên lặng toát mồ hôi, lại cười đến miệng đầy cao răng tử nịnh bợ, Bạc Tuyển nhìn đến hận không thể đá một cước qua,
“Tình cảm vợ chồng của thiếu phu nhân và thiếu gia có thể hòa hảo như lúc ban đầu, chúng ta làm thủ hạ, đương nhiên cao hứng còn không còn kịp nha!”
Nghe Bạc Tứ dùng từ “tình cảm vợ chồng”, tâm tình Hoàng Phủ Bạc Ái vô cùng tốt, đặc biệt kiêu ngạo hừ hừ, Bạc Tứ và Bạc Tuyển nhìn đến tròng mắt sắp rớt ra.
Chính vào lúc Bạc Tứ cho rằng thiếu gia tha thứ cho mình, chỉ nghe thấy thiếu gia nhà mình lạnh lùng nói một câu,
“Tiểu Ngũ cô đi ngủ, Bạc Tứ chú tiếp tục canh chừng.”
Bạc Tuyển, “Cám ơn thiếu gia.”
Bạc Tứ, “……”