Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh giọng kêu rên, hơi rũ mí mắt,
“Ông ta thì có nỗi khổ bất đắc dĩ gì, có thể xem con trai ruột của mình thành rác rưởi.”
Bỗng dưng ---
Trong lòng Thịnh Vị Ương tê rần.
Người đàn ông này, ở trước mặt mọi người, là đại danh từ hết thảy sự vật hoa lệ khắp thế gian này, ám chi vương giả, tôn quý kiêu ngạo, không người với tới.
Nhưng lại chưa từng có người biết, rút đi tất cả bạc tình hắc ám, anh cũng có bi thương.
Chỉ là, anh chỉ biểu lộ một mặt suy sụp nghèo túng này, cho cô xem, không hề giữ lại.
……
Tròng mắt xinh đẹp của Thịnh Vị Ương mơ hồ có chút phiếm hồng, vòng tay nhỏ càng ôm chặt lấy cánh tay của anh, ý cười bên môi càng thêm ôn nhu, còn có chua xót,
“Ba tuổi, em một chút cũng không cảm thấy Emp xem anh thành rác rưởi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “Toàn thân toàn tâm của anh đều cảm thấy.”
Thịnh Vị Ương, “……”
Xem ra đứa nhỏ này thật là chịu hãm hại rất sâu từ nhỏ rồi đây →_→.
Thịnh Vị Ương lại cười tủm tỉm, ngón tay non mịn nhẹ nhàng ma sát ở trong lòng bàn tay phủ vết chai mỏng của anh.
“Ngu ngốc, nếu Emp xem anh thành rác rưởi, đã sớm một chân đá anh vào thùng rác xử lý lần thứ hai, còn có thể nuôi anh đến tai họa chúng sinh thế giới đố kỵ như vậy à?”
Hoàng Phủ Bạc Ái kéo kéo khóe miệng, trầm mặc, ý thức được con báo nhỏ của anh đang khích lệ anh, hơi nhướng lông mày hạ xuống.