Mắt đen nhánh, xuyên thấu qua sương mù, thâm tình thiêu đốt dung nhan xinh đẹp kia.
Hai má tuyết trắng thấm hồng từng chút, nhuộm thấm tan ra, đôi mắt loạn run, kinh diễm, mà động lòng người, giống như đã khắc vào cốt nhục.
Cô là một lần kinh hỉ mà cả đời này của anh gặp được.
……
Thịnh Vị Ương bị ánh mắt quá mức nỏng bỏng của anh nhìn đến hai má như lửa đốt, hơi mở to hai tròng mắt, tất cả đều là xinh đẹp thẹn thùng.
Vừa định muốn buông tay thối lui, lại bị Hoàng Phủ Bạc Ái càng giữ chặt vòng eo, ngực kề sát gần như không có một khe hở.
Bởi vì cô vừa mới tắm rửa, cho nên không có mặc nội y, tảng lớn tuyết trắng, nhu mềm đè ép, thị giác và cảm giác đồng thời kích thích.
Chợt, hầu kết Hoàng Phủ Bạc Ái lăn lộn, giọng nói từ tính mang theo dục ** vọng trầm khàn tràn ra từ giữa môi răng, xuyên thấu qua bốn cánh môi dán sát, thấm vào thân thể của cô,
“Tiểu Vị Ương, anh muốn em……”
Thịnh Vị Ương cả kinh, tất cả đấu tranh đều không có hiệu quả, chỉ nghe thấy một tiếng ưm ưm mơ hồ không rõ giống như mèo con.
“Ào” một tiếng, bồn tắm bắn nổi lên tảng lớn bọt nước, tràn ra, vệt nước chảy đầy đất, Hoàng Phủ Bạc Ái đã trực tiếp kéo Thịnh Vị Ương vào bồn tắm.
Thịnh Vị Ương tựa như một con mèo nhỏ đột nhiên chấn kinh, sợ động tới miệng vết thương trên người anh, hoảng loạn tránh né,
“Ba tuổi, thương thế của anh --- ô **……”
Lại bị nụ hôn thâm tình càng thêm mãnh liệt ngăn chặn tất cả âm thanh.