Nhìn biểu tình mỗ thiếu gia tức giận đến thổi râu trừng mắt, Thịnh Vị Ương nhịn không được “Xì” một tiếng, bật cười, cô chính là chỉ đùa một chút thôi mà!
“Quả nhiên là ba tuổi, có cần đáng yêu như vậy không?”
Vừa cười còn vừa vươn tay làm càn nắm mặt đỏ bão giận của anh.
Hoàng Phủ Bạc Ái cắn hàm răng đến vang lên kẽo kẹt,
“Thịnh Vị Ương, siết chơi rất vui đúng không?”
“Chơi vui!” Thịnh Vị Ương gật đầu, hai mắt lóe sáng hô câu, “Hoàng Phủ ba tuổi, da của anh còn muốn mịn màng hơn da của tôi!”
Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái tối đen hoàn toàn không nỡ nhìn thẳng,
“Thịnh Vị Ương, lấy móng heo đáng chết của cô ra cho tôi!”
Thịnh Vị Ương cũng trêu chọc mỹ nam đủ rồi, vỗ vỗ tay, rất bình tĩnh thu hồi về, trong lòng suy nghĩ, làn da của tên này tốt như vậy, sao vẫn còn ngược đãi mặt của cô?
……
Thịnh Vị Ương lại nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tươi đẹp xuyên thấu qua pha lê rơi xuống đầy đất, tựa như ánh nắng nở rộ trên mặt thảm, cười hô,
“Thời tiết thật tốt nha, ra muốn ra ngoài phơi nắng.”
Hoàng Phủ Bạc Ái cũng nhìn theo tầm mắt của Thịnh Vị Ương, nhướng mi, sau đó đứng dậy khom lưng ôm lấy thân mình lả lướt của Thịnh Vị Ương, lãnh diễm liếc mắt một cái,
“Cô muốn tôi ôm cô thì nói thẳng.”
Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương kéo một cái, “……”
Chờ khi mỗ nữ hồi thần, Hoàng Phủ Bạc Ái đã ôm cô xuống lầu.
Đầu Thịnh Vị Ương đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ lên la hét,
“Hoàng Phủ ba tuổi, abg suy nghĩ nhiều, tôi thật không phải ý tứ này, mau buông tôi xuống, tôi chỉ là tay bị thương, chân còn chưa có què, không phiền anh……”
“Câm miệng!” Hoàng Phủ Bạc Ái bá đạo rống một tiếng, “Ồn muốn chết.”
Hai mắt Thịnh Vị Ương ai oán bẹp bẹp miệng nhỏ, sau đó ngoan ngoãn im lặng, khóe môi người đàn ông Bạc Ái, xẹt qua một chút ý cười không thể nhận ra.
……