Hoàng Phủ Bạc Ái tà tứ cong môi,
“Thịnh Vị Ương, nếu câu nói vừa rồi của cô bị lão tử của tôi nghe thấy được, ông ta nhất định giết cô trước tiên.”
“Không sợ, có anh mà!” Thịnh Vị Ương đặc biệt hào khí chụp móng vuốt ở trên vai Hoàng Phủ Bạc Ái, “Muốn chết cũng là anh chết trước.”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái,
“……”
Nửa câu đầu anh nghe rất sáng khoái, nửa câu sau anh nghe được rất muốn một chân dẫm chết cô.
……
Con báo nhỏ phúc hắc nào đó lại cười đến ngả trước ngả sau,
“Hoàng Phủ ba tuổi, tôi cho anh xem một thứ.”
“Xem cái gì?”
Thịnh Vị Ương cầm di động, bấm ra ảnh cô mới vừa chụp, là bộ dáng lúc Hoàng Phủ Bạc Ái gọi điện thoại nổi bão, sắc mặt tà mị âm trầm nặng nề.
Thịnh Vị Ương cười nhạo rất thiếu đánh,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh nhìn xem bộ dáng hùng hổ này của anh, có phải xấu đến chính mình cũng không nhận ra không?”
Hoàng Phủ Bạc Ái quả thực không thể tin được chính mình nghe được cái gì, vươn tay liền đoạt lấy di động của cô, gân xanh bật nhảy gào thét,
“Thịnh Vị Ương, cô xóa cho tôi!”
Thịnh Vị Ương cơ linh tránh đi, dùng tay phải bị thương cất điện thoại ở trong ngực, vừa lạnh lùng cảnh cáo anh,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh đừng nhúc nhích, hiện tại tôi chính là nhân sĩ tàn tật.”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
Thịnh Vị Ương cười tủm tỉm tiếp tục nói,
“Tôi mới không xóa, ảnh chụp xấu như vậy cần lưu trữ thật tốt, lúc anh lại tự kỷ xinh đẹp hơn tôi liền cầm ra, oán giận chết anh!”
Gương mặt bạo nộ của Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng kéo một cái, hoàn toàn vặn vẹo đến không được.