Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng liếc mắt nhìn em gái nhà mình,
“Sao em còn chưa cúp điện thoại”
Thịnh Vị Ương, “....”
Hoàng Phủ Bạc Ý, “.....”
Mỗ nữ bi phẫn đấm ngực, Thịnh Vị Ương cũng nhịn không được “phốc” cười ra tiếng, vừa nói,
“Tiểu Ý, vậy em nói chuyện với anh trai của em đi”
“Okay~”
Thịnh Vị Ương đưa điện thoại cho Hoàng Phủ Bạc Ái, sau đó hai tay ôm ly pha lê, cái miệng nhỏ nhấm nháp từng ngụm uống vào.
Hoàng Phủ Bạc Ý cũng giật giật mắt, ngữ khí lộ ra ghét bỏ mãnh liệt,
“Em còn chưa tán gẫu đủ với chị dâu của em đâu”
Hoàng Phủ Bạc Ái đen mặt.
Thịnh Vị Ương nghiêng đầu cười, chớp chớp mắt, một bộ dáng thiện lương “em thực vô tội”, nhưng lúm đồng tiền giảo hoạt kia lại cười đến cực kỳ khoe khoang.
Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng trừng mắt, nhịn không được nhéo một cái ở trên khuôn mặt nhỏ non mịn của cô, lúc này mới hỏi,
“Chuyện gì”
Hoàng Phủ Bạc Ý lại tới nhiệt tình lần nữa,
“Anh, vừa rồi em đã nói chuyện này với vợ của anh, ngày mai mẹ và em cùng một chuyến bay trở về thành phố E
Còn có Iris, cô ta cũng một hai muốn đi theo cùng, em cản cũng cản không được”