Nhìn vẻ mặt tự kỷ của người đàn ông, Thịnh Vị Ương yên lặng nhìn trời, nội tâm cảm khái, thiệt tình chịu không nổi nam kiêu ngạo anh.
Hoàng Phủ Bạc Ái ăn một cái nấm hương, gật đầu một chút,
“Chuẩn.”
Thịnh Vị Ương còn chưa lấy lại tinh thần, mê mang hỏi, “Cái gì chuẩn?”
Hoàng Phủ Bạc Ái khinh thường trừng mắt, vẻ mặt nhìn heo, khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, hiểu ý tứ của Hoàng Phủ Bạc Ái, sau đó gật gật đầu.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái khẽ nâng hàm dưới,
“Thịnh Vị Ương, tôi còn muốn ăn tôm.”
Thịnh Vị Ương cúi đầu nhìn xác tôm chất đầy trước mặt mình, chính cô mới ăn ba con, liền lột cho anh bốn con.
Yên lặng nhìn trời, không phải tên này không ăn cay ư?
……
Không biết có phải anh đáp ứng chính mình đi ra ngoài hay không, hay là bởi vì một tuần không gặp, lúc này Thịnh Vị Ương nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái cũng không quá không vừa mắt, vừa giúp anh lột mà mình cũng vừa ăn.
Trên bàn cơm, xuất hiện hình ảnh hài hòa đầu tiên từ khi hai người “Cùng kết hôn” cho tới nay.
Thịnh Vị Ương ngắm ngắm,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh cũng ăn chút rau dưa đi.”
Một dĩa rau muống xào này, từ đầu tới đuôi anh đều chưa trực tiếp liếc mắt nhìn một cái.
Mắt lạnh của Hoàng Phủ Bạc Ái liếc nhìn,
“Dáng dấp nhỏ gầy như vậy, nhất định không có dinh dưỡng.”
“Khụ…… Khụ khụ……” Thịnh Vị Ương lập tức bị cay đến sặc, sặc đến hai mắt lưng tròng nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, rốt cuộc người đàn ông này suy nghĩ cái gì?
Lúc trước ghét bỏ dáng vẻ súp lơ xấu xí, lúc này lại ghét bỏ dáng vẻ rau muống nhỏ gầy!