Hoàng Phủ Bạc Ái chợt cười một tiếng, mí mắt ẩm ướt của Thịnh Vị Ương khẽ run lên, phun ra khí nóng tán loạn hai bên cánh mũi của cô,
“Tôi nhớ……” Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương khiếp sợ, tiếp theo nghe được câu nói kế tiếp của người đàn ông, “…… Hương vị của cô.”
Bàn tay tự do phủ ở trên nhu mềm trước ngực của cô, hung hăng xoa bóp một chút.
Thật ra Hoàng Phủ Bạc Ái vốn là bay vào ngày mai, chỉ là anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý, nếu chuyện đều đã giải quyết, vậy trước tiên trở về thành phố E.
Thịnh Vị Ương không thể khống chế run rẩy ánh mắt, thân mình đã làm ra phản ứng, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng tựa như uống rượu vang đỏ, nhiễm lên một tầng mê loạn quá mức yêu ** dã.
Thịnh Vị Ương nỗ lực điều chỉnh hô hấp.
Đột nhiên --
Đôi bàn tay trắng nắm chặt dùng sức đẩy lồng ngực của Hoàng Phủ Bạc Ái, thừa dịp người đàn ông chưa phản ứng kịp, đột nhiên tránh thoát từ trong lồng ngực của anh.
Lập tức, thân thể tuyết trắng của thiếu nữ, xích lõa lộ ra ở trong không khí lượn lờ sương mù, hiện ra ở trước mắt anh.
……
Đột nhiên, mắt đen trầm lệ của Hoàng Phủ Bạc Ái, càng đen hơn.
Giống như là vực sâu nguyên thủy trong thế giới hắc ám vô biên nhất, dưới sự bình tĩnh, lại thiêu đốt một trận lửa mãnh liệt!
Thịnh Vị Ương hoảng hốt đến thét lên một tiếng kinh hãi,
“A!”
Muốn chạy nhanh nhảy ra bồn tắm, lại không ngờ dưới chân trợt một cái, cả người lại ngã thật mạnh trở về trên người Hoàng Phủ Bạc Ái.