Trên bàn mạt chược, mọi người ngồi vây quanh một vòng, đã tập thể cười ầm lên,
“Ha ha ha……”
Hóa ra Sở thiếu vừa mới chơi mạt chược thất thần, là bởi vì còn nhớ thương chuyện “Những cô gái năm đó chúng ta cùng nhau thương tổn” này sao!
Nhưng mà cậu nha đây là sốt ruột tức giận đến đốt chỉ số thông minh sao? Vừa rồi lời nói kia có ** nghĩa khác nha, nghĩa khác!
……
Thịnh Vị Ương cười đến nước mắt đều sắp chảy ra, nghiêng ngã vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Bạc Ái, cọ xát cái trán, trong miệng vểnh lên,
“Không được không được, bụng đau, ha ha……”
Hoàng Phủ Bạc Ái cúi đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô, sợ con báo nhỏ của anh lập tức cười đau sốc hông vểnh lên,
“Em từ từ cho anh!”
Bàn tay lạnh băng phủ lên bụng cô, nhẹ nhàng xoa.
Thịnh Vị Ương liền bĩu môi, cười xinh đẹp vô tội nói,
“Thần thiếp làm không được nha!”
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt cúi đầu, hôn một cái thật mạnh, ý vị trêu đùa liếm khóe môi,
“Có làm được hay không?”
Thịnh Vị Ương yên lặng che mặt.
Tên này quá lưu manh, quá lưu manh mà!
……
Hoàng Phủ Bạc Ý đi qua, ánh mắt tràn đầy ái ** muội chuyển động giữa hai người Lôi Nặc và Sở Nam Xuyên, càng cố ý kích thích nói,
“Hóa ra hai người các người mới là chân ái, chỉ là, hai người các người ai là công đế vương, ai là thụ kiêu ngạo?”