Thịnh Vị Ương quay người lại, vừa vặn một chiếc xe máy lái từ phía trước tới đây, Thịnh Vị Ương phản ứng chậm một chút.
Trong lòng cả kinh, giây tiếp theo, liền bị cánh tay có lực của người đàn ông ôm vào trong lòng ngực, tiếng hô thô bạo truyền xuống từ đỉnh đầu
“Tiểu Vị Ương, em kích động đến choáng váng rồi à!”
Thịnh Vị Ương ngẩng đầu,
“Đây không phải là có anh ư!”
Hoàng Phủ Bạc Ái nhéo cái mũi cô một chút, sau đó gắt gao nắm chặt tay nhỏ của cô, đi qua đường cái đối diện.
Thịnh Vị Ương đi theo Hoàng Phủ Bạc Ái, cảm thụ được trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ lạnh băng, đối với cô lại là cực kỳ nóng bỏng, cứ như vậy gắt gao nắm cô xuyên qua biển người, giống như hết thảy phồn hoa ồn ào náo động chung quanh đều trở nên an tĩnh.
……
Bỗng chốc, tâm vỡ nát của Thịnh Vị Ương chợt nhu mềm, điềm nhiên gọi anh,
“Ba tuổi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái ngheeng cúi đầu, Thịnh Vị Ương nói tiếp,
“Nếu nắm tay của chúng ta không cẩn thận rời ra, em liền chạy đến chỗ cao dễ thấy nhất, để anh tìm được.”
Hoàng Phủ Bạc Ái hung hăng liếc xéo cô một cái,
“Em cút đi.”
Thịnh Vị Ương 囧, một đầu hắc tuyến tung bay nói,
“Ba tuổi, lúc này dựa theo cách nói trên sách tình cảm, anh hẳn là thực ôn nhu gật gật đầu với em nói, ‘ Được, Tiểu Vị Ương ’, mà không phải mắng em cút.”
Ánh mắt dao nhỏ liếc nhìn của Hoàng Phủ Bạc Ái càng đậm liệt,
“Tốt cái quỷ chứ tốt! Chúng ta sẽ không lạc nhau!”