Cô và ba tuổi là anh em họ, tỷ lệ họ hàng gần kết hôn sinh đứa bé không khỏe mạnh là rất lớn, cho nên là không thể có bé cưng.
Khoảng thời gian trước tên này còn mỗi ngày ồn ào muốn sinh một đội bóng.
……
Giọng nói rùng mình của Hoàng Phủ Bạc Ái muốn giết người,
“Tiểu Xuyên Xuyên, cậu không nói lời nào không ai xem cậu là người câm đâu.”
Sở Nam Xuyên yên lặng quay đầu chín mươi độ, bổ nhào về phía Hạ Mộc Cẩn ở bên cạnh, “Tiểu Hoa Hoa, mau bảo vệ anh, anh sắp bị diệt.”
Hạ Mộc Cẩn nhàn nhạt thoáng nhìn, rất thanh lãnh nói một câu,
“Em sẽ giúp anh nhặt xác.”
Sở Nam Xuyên, “……”
Sở Nam Xuyên lau mồ hôi một phen, lại rất không biết sống chết phun ra một câu,
“Không sao đâu, về sau hai vợ chồng các người liền thần tiên quyến lữ trôi qua thế giới hai người!”
Kỳ Mộ Phi trực tiếp tinh chuẩn ném quả hạch đào vào trong miệng Sở Nam Xuyên, cậu nha câm miệng đi cho tôi!
……
Hoàng Phủ Bạc Ái ôm bả vai Thịnh Vị Ương, nắm thật chặt,
“Tiểu Vị Ương.”
Thịnh Vị Ương nâng mắt lên,
“Ba tuổi, không thể có đứa bé.”