Nghĩ nghĩ, ngữ khí Nam Tiểu Tố liền không tốt,
“Kỳ Mộ Phi, sao anh lại tới đây?”
Kỳ Mộ Phi quay đầu, nâng hàm dưới,
“Hôm nay Hoàng Phủ mời ăn cơm.”
“Tôi biết nha!” Nam Tiểu Tố ngoắc ngoắc khóe miệng, “Tiểu Ương Tử cũng mời tôi mà! Hiện tại tôi đang chuẩn bị đi đây.”
Kỳ Mộ Phi lại liếc nhìn cô một cái, ánh mắt nhàn nhạt, gương mặt thanh tuấn dưới ánh nắng mạ lên một tầng ánh sáng giống như ôn nhu,
“Ngồi xe của tôi.”
Nam Tiểu Tố rất tiêu sái lắc lắc đầu, tóc ngắn màu vàng kim trên trán dưới ánh mặt trời lóe lên sáng rọi đặc biệt lóa mắt, thực vân đạm, thực phong khinh nói một câu
“Không cần, tôi có xe.”
Nói xong, Nam Tiểu Tố còn vỗ vỗ xe mô-tơ.
Khóe môi Kỳ Mộ Phi run rẩy một cái, “……”
……
Nam Tiểu Tố lại dẫm chân ga, vừa mới chuẩn bị vọt ra ngoài, đột nhiên nghe được Kỳ Mộ Phi lãnh lệ quát một tiếng,
“Chờ một chút!”
Nháy mắt, chân ga tắt lửa.
Nam Tiểu Tố rất táo bạo kéo khóe mắt một cái,
“Chờ một chút làm gì?”
Chỉ thấy Kỳ Mộ Phi bước xuống từ trên ghế điều khiển xe thể thao, sau đó lại vòng đến bên cạnh cô, chân dài vừa nhấc, trực tiếp ngồi ở trên ghế sau xe máy.