Hoàng Phủ Bạc Ái tiếp tục dụ dỗ cô,
“Vị Ương, gọi tôi là Bạc Ái ca ca, tôi liền buông tha cô.”
Thịnh Vị Ương chỉ muốn nhanh kết thúc trận tình ái kinh hoảng làm cô cảm thấy bất lực này, môi đỏ khẽ cắn, như mèo nhỏ ồ một tiếng,
“Bạc Ái ca ca……”
Âm rung của cô gái quá mức vũ ** mị, truyền vào trong tai Hoàng Phủ Bạc Ái, lặp lại một lần lại một lần, nhẹ cắn đầu quả tim của anh.
Bạc Ái ca ca, Bạc Ái ca ca……
Chợt --
Tất cả lý trí của người đàn ông, giống như điên rồi hung hăng hỏng mất! Điên cuồng như ma! Hoàng Phủ Bạc Ái quả thực điên rồi!
Thịnh Vị Ương hối hận.
Cô không nên tin tưởng anh, vốn dĩ chỉ là nam biến thái kiêu ngạo, thoát quần áo càng là cầm thú! Cô lại có thể ngu xuẩn đến tin tưởng lời của anh!
……
Trên trán, tóc dài tán loạn, dán ở trên da thịt tuyết trắng ngâm hồng, gương mặt tinh xảo càng thêm kinh diễm mê người dưới ánh mắt sâu rõ ràng của anh.
Thịnh Vị Ương đã làm không ra bất luận phản ứng gì.
Mắt sâu hắc diệu của Hoàng Phủ Bạc Ái, giống như nhiễm huyết, phát cuồng tinh hồng!
Đột nhiên --
Hình ảnh trước mắt Thịnh Vị Ương mơ hồ, nháy mắt biến thành trống rỗng, thân mình chạy không một chút, môi anh đào run rẩy phát ra một tiếng rên ngâm yêu mị bất lực nhất,
“Ừ ** a……”
Hai người gắt gao kết hợp, cùng nhau bước lên cao trào cực lạc nhất……