Thật ra thì, về chuyện rời đi, cô thật đúng là không có nghĩ tới, bởi vì, chuyện cô đã đáp ứng vĩnh viễn đều sẽ làm được, mặc dù nhận hết ủy khuất, đây mới là Thịnh Vị Ương.
“Rất đơn giản,” Thịnh Vị Ương nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hoàng Phủ Bạc Ái, “Tôi muốn anh xin lỗi tôi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái, “……”
“Anh xô tôi bị thương, lại vặn trật khớp cánh tay của tôi, tôi liền muốn anh nói một tiếng thực xin lỗi với tôi, điểm này cũng không quá phận đi.”
Giọng nói chuông bạc của Thịnh Vị Ương tự nhiên rơi xuống đất, lại khôi phục thần khí kiêu ngạo của con báo nhỏ.
Chỉ là, vị thiếu gia nào đó đang há hốc miệng, há nửa ngày, đều ngốc lăng không phun ra nửa chữ.
……
Rốt cuộc, chờ đến khi Hoàng Phủ Bạc Ái mở miệng, lại cường ngạnh phun ra một câu,
“Tôi đã nói rồi.”
“Anh nói khi nào?”
Tròng mắt Thịnh Vị Ương đều đã trừng thẳng, chẳng lẽ vừa rồi lỗ tai của cô xuất hiện điếc tạm thời, cho nên không nghe thấy anh nói chuyện.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại bật thốt lên một câu,
“Đêm qua lúc cô ngủ.”
Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái,
“#¥%#**……”
Nha! Hoàng Phủ ba tuổi, chính anh cũng nói tôi ngủ rồi, sao có thể nghe thấy!
--
Đột nhiên, mắt Thịnh Vị Ương hơi lóe lên, nhớ tới đêm qua lúc ngủ, mơ mơ màng màng nghe được giọng nói của anh, xác thật giống như xin lỗi với mình.
“Không được!” Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương chợt 囧, “Ngủ rồi không tính! Tôi muốn bây giờ anh nói ngay trước mặt tôi!”
“Nhất định phải nói?” Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh mặt.
“Nhất định khẳng định thập phần xác định!” Thịnh Vị Ương suýt đã bóp cổ tay, thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của mình, điểm này tuyệt không thoái nhượng!
“Anh không nói liền đi xuống cho tôi!”
Thịnh Vị Ương lại âm trầm uy hiếp nói, nhếch môi anh đào lên bộ dáng nắm chắc thắng lợi, cực kỳ khoe khoang.