Đây là lần đầu tiên, có người nói tôn nghiêm ở trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, nếu nói ra, phỏng chừng toàn thế giới đều sẽ cho rằng người đó nhất định là điên rồi.
Thịnh Vị Ương cũng cảm thấy thần kinh của mình phát hơi quá, nhìn mắt sâu như đầm cổ của anh, phảng phất muốn cắn nuốt linh hồn người ta, Thịnh Vị Ương lại hai chân nhũn ra lần nữa.
Vào lúc cô cho rằng Hoàng Phủ Bạc Ái lại muốn xách cô lên giống như xách gà nhỏ, môi đỏ mỏng lạnh lùng hơi mím của người đàn ông khẽ mở, giọng nói hoa lệ phun ra từ trong khóe miệng,
“Thịnh Vị Ương, tôi rửa mắt mong chờ.”
Trong nháy mắt giọng nói tan mất, tay Hoàng Phủ Bạc Ái nắm cằm Thịnh Vị Ương, hàm dưới hơi nhướng, làm càn mút ** cắn một ngụm ở trên cái miệng nhỏ hồng nhuận.
Chợt, Thịnh Vị Ương chỉ cảm thấy không khí dưới hơi thở đều trở nên loãng hơn, thậm chí tràn ngập hương vị ái - muội.
Hết sức khiếp sợ, Thịnh Vị Ương mơ hồ thấy, khóe môi dụ hồng của người đàn ông, xẹt qua một chút cười tà không thể nhận ra, sinh sôi mê hoặc.
……
Biểu tình Thịnh Vị Ương dại ra chớp chớp mắt, đại não thiếu dưỡng khí làm cô tạm thời không thể suy nghĩ, Hoàng Phủ Bạc Ái đã xoay người đi lên lâu.
Liền đứng ở trên sô pha như vậy, hai tay chống nạnh, bảo trì tư thế này khoảng ba phút, linh hồn nhỏ bé của Thịnh Vị Ương mới trở về.
Nhìn hành lang trống trơn, bên tai dường như còn đơn khúc tuần hoàn lặp lại câu nói cuối cùng kia của Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Thịnh Vị Ương, tôi rửa mắt mong chờ, rửa mắt mong chờ……”
Vẻ mặt Thịnh Vị Ương kinh tủng, anh nói rửa mắt mong chờ, rửa mắt mong chờ cái gì? Rửa mắt mong chờ cô làm ra chuyện càng làm cho anh tức giận hơn ư?
Tròng mắt của Thịnh Vị Ương đều trừng thẳng.
Hai chân mềm nhũn, đặt mông ngã ngồi ở tấm lót sô pha mềm mại, dùng sức lắc lắc đầu, lầm bầm lầu bầu tự thôi miên an ủi nói,
“Anh ta là biến thái, anh ta là biến thái, anh ta là biến thái……”