Màu sắc già nua trên mặt Vân Nhược Vi càng nồng đậm, nhìn Hoàng Phủ Bạc Ái, khóe miệng chua xót mấp máy một chút,
“William, thực xin lỗi.”
“Tôi không tiếp nhận.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Bạc Ái không có gì khác thường, thậm chí ánh mắt lạnh băng không có một tia gợn sóng, nhưng mà, Thịnh Vị Ương lại có thể cảm giác được cả người anh nỗ lực ẩn nhẫn run rẩy.
Nói xong, xoay người, nắm tay Thịnh Vị Ương rời đi.
Lưu lại Vân Nhược Vi trong vườn hoa khóc đến thê lương, còn có sắc mặt chợt trắng xanh của Hoàng Phủ Bạc Ý!
……
Cầu vượt biển lớn, xe thể thao Cadillac dừng lại.
Hoàng Phủ Bạc Ái và Thịnh Vị Ương đứng sóng vai, nắm tay, Thịnh Vị Ương nghiêng đầu, nhẹ nhàng nâng tay lên, ôm lấy eo thon của Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ba tuổi.”
Hoàng Phủ Bạc Ái hơi cúi đầu, câu môi, nặn ra một nụ cười thật cứng đờ, giọng nói khàn khàn giống như bị hạt cát mài nhỏ,
“Anh không có việc gì.”
Bỗng chốc, hai tròng mắt xinh đẹp của Thịnh Vị Ương ẩn ẩn nổi lên đỏ tươi, khóe mắt bất mãn liếc xéo anh,
“Tên ngốc này! Có việc liền có việc, ở trước mặt em còn giả vờ cái rắm** mười ba!”
Hoàng Phủ Bạc Ái ngẩn ra, nở nụ cười.