Thịnh Vị Ương lại ôm lấy cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái, mắt đào hoa xinh đẹp giống như ngưng tụ tất cả ánh sao,
“Ba tuổi, anh biết không, lúc đầu, em đặc biệt chán ghét anh, cảm thấy anh bạo lực, độc miệng, ****, luôn không có việc gì cũng cố ý tìm cách khi dễ em, toàn bộ chính là hội chứng một người bệnh biến thái thần kinh thất thường ……”
Nháy mắt, vẻ mặt Hoàng Phủ Bạc Ái đen như đáy nồi, tựa như một thùng sơn đột nhiên hất lên toàn bộ, cắn răng phun ra từ khe hở,
“Cho nên?”
……
“Anh nghe em nói xong trước đã!” Thịnh Vị Ương cũng không phản ứng anh, tiếp tục nói, “Nhưng mà, đến cuối cùng, em vẫn là cam tâm tình nguyện yêu anh.
Bởi vì em biết, trên thế giới này, không còn có một người nào tốt với em hơn Hoàng Phủ Bạc Ái.”
Đột nhiên, ánh mắt Hoàng Phủ Bạc Ái chấn động, có chút ngơ ngẩn nhìn cô.
Đôi mắt Thịnh Vị Ương cười cong cong,
“Cho nên, em muốn nói chính là, người đàn ông em coi trọng, nhất định đáng giá được thế giới này thiệt tình yêu thương!”
Trong nháy mắt đó, tâm Hoàng Phủ Bạc Ái, tràn đầy ngọt ngào, giống như nổi lên một trận mưa kẹo bông gòn, mềm mại, ngọt ngào.
Cô gái ngốc nghếch này!
Hoàng Phủ Bạc Ái chợt cúi đầu, hôn thật sâu lên mái tóc mềm mại của cô, âm sắc sủng nịch giống như muốn đắm chìm người ta,
“Tiểu Vị Ương, có em bên cạnh, thật tốt.”
Đôi mắt Thịnh Vị Ương doanh doanh,
“Cho nên về sau anh phải đối với em càng tốt.”
“Ừ.”
Thịnh Vị Ương lại vỗ vỗ phía sau lưng Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Ba tuổi, mau ngủ đi, ngày mai còn phải ngồi máy bay.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lại mổ hôn môi cô,
“Tiểu Vị Ương ngủ ngon.”
……