Thịnh Vị Ương thậm chí còn không dám tin tưởng lắc lắc đầu, trên cổ chợt đau đớn kịch liệt làm cô xác định, là sự thật.
Anh vẫn tồn tại rất tốt!
Cô cũng còn sống!
---
Trong ánh mặt trời nghiêng chiếu xuống, anh liền nằm ở trên giường bệnh bên cạnh cô, nhắm mắt lại, an tĩnh ngủ.
Cái mũi Nam Tiểu Tố rầm rì, nhịn không được đau lòng,
“Tiểu Ương Tử, chồng của cậu sống rồi, ngủ rất ngon, lần này nên yên tâm đi, cậu nha nhanh nằm yên cho tớ, móng vuốt cũng đã bị chặt đứt.”
Nam Tiểu Tố vừa nói vừa đỡ Thịnh Vị Ương đang ngồi nằm xuống.
……
Thịnh Vị Ương lại giữ chặt cánh tay Nam Tiểu Tố,
“Tiểu Tố, tớ muốn tới bên cạnh anh ấy.”
Nháy mắt, mày liễu của Nam Tiểu Tố dựng thành chữ bát 八 ngược, hoá ra tất cả lời cô nói vừa rồi đều là lời nói rắm, nói vô ích rồi!
Nhìn tròng mắt sáng lấp lánh của Thịnh Vị Ương, lộ ra ánh sáng một lòng kiên định, Nam Tiểu Tố quá hiểu tính tình quật cường của khuê mật nhà mình, rất bất đắc dĩ nhìn trời, yên lặng lắc đầu,
“Thật là phục hai vợ chồng các người, quật cường giống nhau.”
Nam Tiểu Tố lại lực max bạn trai một chút bế ngang Thịnh Vị Ương lên, sau đó đặt cô ở trên ghế bên cạnh giường bệnh.