Tuy rằng ý cười rất nhạt, lại không phải nụ cười giả dối trái lương tâm vừa rồi, là bị bà xã đáng yêu lại độc miệng làm cho tức cười.
Đúng vậy, anh có chuyện, trong lòng có chút đau, nhưng không phải quá đau, bởi vì lúc đau nhất đã sớm trôi qua.
Hiện giờ, bởi vì có cô ở bên người, cảm giác đau đớn kia, đã bị mất đi càng nhẹ.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái cúi đầu, để ở trên mái tóc mềm mại của cô, cánh tay dài vòng qua, ôm cô lại, giọng nói lạnh băng bị gió biển thổi tán, lại khắc thật sâu vào trong lòng cô,
“Tiểu Vị Ương, không có em, vừa rồi anh nhất định không chống đỡ được.”
Chân tướng luôn là tàn nhẫn, lúc thông báo thiên hạ, sẽ luôn có người tổn thương, điên cuồng, phẫn nộ.
Nhưng mà, anh phát hiện, anh lại không có điên cuồng cừu hận như trong dự đoán trước kia của anh.
Đó là bởi vì trong lòng ngực của anh có cô gái nhỏ này.
Anh đã từng lo sợ bất an ở vực sâu tối đen bên vách núi, là Thịnh Vị Ương kéo anh lại, cho anh biết cái gì gọi là yêu
Gặp được cô, tất cả lệ khí thị huyết khắp người anh đều được khống chế, tâm, cũng trở nên mềm mại.
Cho nên, anh không có làm ra chuyện thương tổn tàn nhẫn giống như trong tưởng tượng.
Mũi Thịnh Vị Ương có chút chua xót,
“Nói anh là tên ngốc thật đúng là muốn ngốc cho em xem sao! Ba tuổi, em nói, em sẽ bồi anh, về sau, có em!”